Hai đoạn trích từ tác phẩm "Mẹ và quả" của Nguyễn Khoa Điềm và "Trong lòng mẹ" của Trương Nam đều thể hiện tình cảm sâu sắc của con cái đối với mẹ, nhưng mỗi tác giả lại có cách tiếp cận và hình ảnh riêng để khắc họa tình yêu và sự hy sinh của mẹ.
Trong đoạn trích của Nguyễn Khoa Điềm, hình ảnh “lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên” gợi lên sự ấm áp và tình thương của mẹ trong quá trình nuôi dạy con cái. Hình ảnh “bí và bầu” không chỉ mang ý nghĩa về sự nuôi dưỡng mà còn tượng trưng cho những mồ hôi, công sức của mẹ, thể hiện sự hy sinh thầm lặng. Từ “mặn” trong câu thơ tạo ra sự tương phản với sự ngọt ngào của tình mẹ, nhưng lại khắc họa được những vất vả, lao động cực nhọc mà mẹ phải trải qua để nuôi con khôn lớn.
Ngược lại, đoạn trích của Trương Nam lại tập trung vào sự đổi thay của thời gian và những dấu hiệu của sự lão hóa ở mẹ. Câu thơ “Thời gian chạy qua tóc mẹ” gợi lên sự trôi chảy không ngừng của thời gian, làm nổi bật sự mòn mỏi của mẹ qua hình ảnh “màu trắng đến nôn nao”. Hình ảnh “lưng mẹ cứ còng dần xuống” không chỉ thể hiện sự mệt mỏi mà còn là sự nhẫn nại và tình yêu thương vô bờ bến dành cho con cái. Sự phát triển của con cái “ngày một thêm cao” làm nổi bật sự hy sinh âm thầm của mẹ.
Cả hai đoạn trích đều thể hiện tình cảm trân trọng và biết ơn đối với mẹ, nhưng mỗi tác giả lại mang đến một cảm nhận riêng. Nguyễn Khoa Điềm chú trọng vào quá trình lớn lên của con cái dưới sự che chở của mẹ, nhấn mạnh những nỗ lực và gian khổ mà mẹ đã trải qua. Còn Trương Nam lại khắc họa hình ảnh mẹ già, tôn vinh sự hy sinh và tình yêu sâu sắc mà mẹ dành cho con cái qua từng năm tháng.
Về ngôn ngữ, Nguyễn Khoa Điềm sử dụng nhiều hình ảnh gần gũi, bình dị, dễ dàng chạm đến cảm xúc của người đọc. Ngược lại, Trương Nam sử dụng những hình ảnh mạnh mẽ và giàu tính biểu cảm, khắc họa rõ nét sự thấm thía về thời gian và sự hi sinh của mẹ.
Tóm lại, cả hai đoạn trích đều mang đến những giá trị cảm xúc sâu sắc về tình mẹ, tuy nhiên, chúng lại khắc họa hai khía cạnh khác nhau: một bên là sự nuôi dưỡng và lớn lên trong vòng tay mẹ, còn bên kia là sự thấm thía về thời gian và sự hy sinh. Cả hai tác phẩm đều xứng đáng được trân trọng và ghi nhớ trong lòng người đọc, bởi chúng nhắc nhở về tình cảm thiêng liêng và bất diệt của người mẹ.