Trong hai khổ thơ cuối của bài thơ "Về bên mẹ", tác giả Đặng Minh Mai đã khắc họa sâu sắc tình cảm và tâm trạng của người con khi trở về bên mẹ sau những tháng ngày vất vả. Cảm giác hạnh phúc, bình yên hiện lên rõ nét khi người con nhận ra rằng dù đã lớn, bước vào đời nhưng nơi mẹ vẫn là chốn ấm áp và an lành nhất. Câu thơ "Con đã lớn nhưng về bên mẹ / Con thấy mình thơ trẻ quá thôi" thể hiện một sự trở về với những kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ, khi mẹ còn đung đưa lời ru bên nôi. Điều này không chỉ gợi nhớ về quá khứ tươi đẹp mà còn khiến người con cảm nhận được sự yêu thương, che chở của mẹ. Đặc biệt, hình ảnh "Cảm ơn lắm cuộc đời có mẹ" tượng trưng cho lòng biết ơn sâu sắc của người con đối với mẹ, người đã dạy dỗ và chở che mình suốt đời. Cuối cùng, khổ thơ khép lại với hình ảnh “Dẫu cuộc sống trang đài nhung gấm / Không sánh bằng hơi ấm mẹ ta”, vừa thể hiện sự trân trọng, vừa khẳng định rằng tình yêu thương của mẹ hơn cả mọi vật chất xa hoa. Hai khổ thơ này không chỉ là lời tri ân mà còn là tiếng lòng của mỗi người con hướng về mái ấm gia đình bình dị mà thiêng liêng.