Câu 2.
NGƯỜI THẦY MANG QUÂN HÀM XANH
Cách đất liền 35 km về phía tây, lớp học nhỏ của thầy trò thượng uý Trần Bình Phục (sinh năm 1972) đang công tác tại Đồn biên phòng Hòn Chuối thuộc thị trấn Sông Đốc, huyện Trần Văn Thời, tỉnh Cà Mau nằm lặng lẽ dưới những tán cây già trên ngọn núi thuộc đảo Hòn Chuối.
Đảo Hòn Chuối thuộc tỉnh Cà Mau ở phía cực nam của Tổ quốc. Cuộc sống nơi đây vô cùng khó khăn và thiếu thốn. 54 hộ dân với gần 170 nhân khẩu, tất cả đều là hộ nghèo, có gia đình 3 đời không biết chữ. Cư dân trên đảo sống cuộc sống du mục, chưa có điện cũng như nước ngọt để dùng. Người dân ở đây sống bằng nghề câu nhỏ lẻ, cuộc sống của họ bấp bênh, quanh năm suốt tháng gần với con cá, con mực. “Ở đây, con người ta không phải đói ăn đói mặc là điều ghê gớm, mà theo tôi, đói tri thức mới là sự ghê gớm nhất”, đó là lời chia sẻ của thượng uý Trần Bình Phục, với hành trình hơn 10 năm đứng lớp 0 đồng dạy cho các em nhỏ người dân tộc Khơ-me không biết chữ trên đảo Hòn Chuối mặc cho căn bệnh ung thư đang “gây khó” cho bản thân.
Thương những đứa trẻ nghèo không biết chữ, thầy Phục đã tình nguyện ra đảo, dạy chữ cho các em. Nơi rừng núi hoang vu, đều đặn 6h30 mỗi ngày, thầy đi bộ từ Đồn biên phòng Hòn Chuối (trên đỉnh núi) xuống gành Chướng để đón tụi nhỏ, đếm đủ số lượng rồi dắt các em leo lên 303 bậc thang. Lớp học được dựng tạm bằng mấy thanh gỗ và vài miếng tôn cũ. Đặc biệt, thầy còn nhận dạy cả những bé bị chất độc da cam, thiểu năng,... Đối với thấy, người giáo viên không chỉ dạy kiến thức cơ bản, hơn ai hết họ còn phải là người gieo những mầm xanh tươi đẹp, dạy đạo đức, lễ nghĩa trong cuộc sống cho các em.
Ngày đầu mở lớp, học trò chỉ lèo tèo có 4, 5 em, những đứa trẻ đều không biết đọc, biết viết. Mọi thứ đều không có, duy chỉ có tấm lòng của những người lính đồn biên phòng, và riêng tấm lòng của người thầy để dạy dỗ các em. Trong một thời gian tương đối dài, sĩ số cũng dao động, có lúc lên tới 30 em. Vì mỗi em một độ tuổi khác nhau, thầy Phục buộc phải ghép lớp, chia 2 đầu bảng để giảng dạy từng khối lớp. Nhiều lúc có người hỏi thầy soạn giáo án như nào, thầy cũng chỉ biết cười đáp: “soạn đại”.
Hiện tại, 100% các em trong độ tuổi đến trường đều được đi học, biết đọc, biết viết, biết được những kiến thức căn bản của chương trình giáo dục hiện hành. Có những em đã được đưa vào đất liền để tiếp tục học tập. Đến nay đã có 4 em đã tốt nghiệp đại học, ra trường và có việc làm ổn định.
Dựa vào những thông tin trong văn bản trên, em hãy viết bài văn bay tỏ tình cảm, suy nghĩ của em về người thầy giáo mang quân hàm xanh Trần Bình Phục. (Văn biểu cảm về một con người nhé!)
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Người thầy giáo không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là người khơi dậy niềm đam mê học hỏi, là người hướng dẫn và là hình mẫu lý tưởng cho thế hệ trẻ. Trong số những người thầy mà tôi may mắn gặp gỡ, thầy Trần Bình Phục, một người thầy mang quân hàm xanh, đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc và những bài học quý giá về lòng yêu nước và trách nhiệm.
Thầy Bình Phục là một người lính, người đã từng xông pha nơi chiến trường để bảo vệ Tổ quốc. Đằng sau bộ quân phục nghiêm trang là một trái tim đầy nhiệt huyết và tình yêu thương dành cho học sinh. Mỗi buổi học của thầy không chỉ là những giờ học về lịch sử hay văn hóa, mà còn là những câu chuyện về lòng yêu nước, về những hy sinh cao cả của những người lính trong cuộc kháng chiến. Thầy thường kể cho chúng tôi nghe về trận chiến tại Thành cổ Quảng Trị, nơi mà biết bao anh hùng đã ngã xuống để bảo vệ đất nước. Qua những câu chuyện đó, thầy không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn khơi dậy trong chúng tôi niềm tự hào về lịch sử dân tộc.
Những giờ học với thầy luôn tràn ngập không khí hào hứng và sôi nổi. Thầy không bao giờ áp đặt kiến thức, mà luôn khuyến khích chúng tôi đặt câu hỏi và tìm hiểu. Thầy có một cách dạy rất riêng, đầy sáng tạo và gần gũi, giúp chúng tôi dễ dàng tiếp cận và hiểu bài. Thầy không chỉ dạy chúng tôi kiến thức sách vở mà còn dạy chúng tôi cách làm người. Thầy thường nhắc nhở: “Người học trò tốt không chỉ là người học giỏi, mà còn là người có trách nhiệm với bản thân, gia đình và xã hội.” Những lời dạy của thầy đã giúp tôi nhận ra rằng học tập không chỉ để thi cử mà còn để trở thành một công dân có ích cho xã hội.
Bên cạnh đó, tình cảm mà thầy dành cho học sinh cũng rất đặc biệt. Thầy luôn quan tâm đến từng học trò, không chỉ trong học tập mà cả trong cuộc sống. Mỗi khi thấy chúng tôi gặp khó khăn, thầy đều sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ. Hình ảnh thầy cặm cụi chấm bài, ân cần hỏi thăm từng học sinh khiến chúng tôi cảm nhận được tình yêu thương và trách nhiệm mà thầy dành cho chúng tôi.
Người thầy mang quân hàm xanh, Trần Bình Phục, không chỉ là một nhà giáo mà còn là một người anh hùng trong trái tim tôi. Thầy đã dạy tôi không chỉ kiến thức mà còn dạy tôi về lòng yêu nước, trách nhiệm và sự kiên cường trong cuộc sống. Tôi cảm thấy tự hào và biết ơn khi có một người thầy như thầy Bình Phục, người đã truyền cảm hứng cho tôi và nhiều thế hệ học trò khác. Tôi hy vọng sẽ mang những bài học mà thầy đã dạy vào cuộc sống, trở thành một người có ích cho xã hội và không ngừng phấn đấu để xứng đáng với tình cảm mà thầy đã dành cho chúng tôi.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |