Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Trong đoạn trích “Nội tôi” của Đỗ Ngọc Thái, nhân vật người cháu không chỉ đơn thuần là một cậu bé mồ côi mẹ mà còn là hiện thân của tình yêu thương, nỗi nhớ quê hương và trách nhiệm đối với gia đình. Qua những dòng tâm tư của nhân vật, tác giả đã khéo léo khắc họa tâm lý phức tạp của cậu bé, đồng thời phản ánh sâu sắc mối quan hệ gắn bó giữa hai bà cháu.
Trước hết, nhân vật người cháu được giới thiệu với bối cảnh gia đình đầy thương cảm. Cậu là đứa trẻ mồ côi mẹ từ nhỏ, phải sống cùng ông bà nội. Nỗi mất mát lớn lao từ tình mẫu tử đã để lại trong cậu những vết thương tinh thần sâu sắc. Câu nói “mồ côi mẹ từ nhỏ” gợi lên sự thiếu thốn tình cảm, nhưng chính nhờ sự che chở của nội mà cậu bé đã tìm được bù đắp. Nội không chỉ là người chăm sóc mà còn là chỗ dựa tinh thần, là nguồn động viên lớn lao để cậu phấn đấu trong học tập và cuộc sống. Tình yêu thương của nội chính là động lực để cậu vững bước trên con đường tương lai, thể hiện qua những lo lắng của cậu khi nghĩ về việc phải rời xa nội: “Nhà chỉ có hai bà cháu, giờ mình đi rồi thì nội ở với ai?”.
Thái độ của người cháu đối với nội cũng cho thấy cậu là một người nhạy cảm và sâu sắc. Cậu bé không chỉ cảm nhận được tình yêu thương của nội mà còn hiểu rõ những hy sinh mà nội đã dành cho mình. Khi nội kể về quá khứ khó khăn, về những giọt nước mắt của bà khi phải dỗ dành cậu bằng nước cơm pha đường, người cháu lắng nghe với sự đồng cảm sâu sắc. Hình ảnh nội “lùa bàn tay nhăn nheo” vào lưng cậu không chỉ thể hiện tình cảm yêu thương mà còn là sự truyền đạt những giá trị sống mà nội muốn gửi gắm cho cháu. Câu nói “cháu phải cố gắng phấn đấu cho bằng anh bằng em” không chỉ là một lời dạy bảo mà còn là một sự khích lệ tinh thần, khuyến khích cậu bé hướng tới tương lai tốt đẹp hơn.
Đồng thời, sự xúc động của nhân vật khi nội khóc cũng phản ánh nỗi buồn và sự bất lực của cậu khi phải rời xa người bà yêu thương. Hình ảnh “tôi cũng tu tu khóc như một đứa trẻ” cho thấy cậu không chỉ là một thiếu niên đang lớn mà còn mang trong mình nỗi đau của sự ra đi. Cảm xúc này làm nổi bật lên mối quan hệ thiêng liêng giữa hai bà cháu, một tình yêu thương chân thành và đầy sâu sắc.
Cuối cùng, nhân vật người cháu trong đoạn trích còn là biểu tượng cho lòng hiếu thảo và trách nhiệm. Dù phải xa rời quê hương, nhưng cậu vẫn nhớ tới nội, lo lắng cho bà. Câu hứa “ghi thư thường xuyên về cho nội” thể hiện rõ ý thức trách nhiệm và tình cảm mà cậu dành cho bà. Đây không chỉ là lời nhắc nhở bản thân phải học hành chăm chỉ mà còn là một cam kết sẽ không bao giờ quên những người đã yêu thương và chăm sóc mình.
Tóm lại, nhân vật người cháu trong đoạn trích “Nội tôi” của Đỗ Ngọc Thái là một hình mẫu điển hình cho tình yêu thương gia đình, lòng hiếu thảo và trách nhiệm. Tình cảm của cậu đối với nội, cùng với những nỗi lo âu và cảm xúc sâu sắc khi phải xa rời bà, đã tạo nên một bức tranh đẹp về tình người, tình yêu thương trong cuộc sống. Câu chuyện không chỉ chạm đến trái tim người đọc mà còn nhắc nhở chúng ta về giá trị của tình cảm gia đình, điều quý giá nhất mà mỗi người đều cần trân trọng.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |