Viết bài văn cảm nhận bài thơ "Buổi sáng của nhà em" của Trần Đăng Khoa Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi Bài thơ "Buổi sáng của nhà em" của Trần Đăng Khoa là một tác phẩm đầy tinh tế, thể hiện vẻ đẹp trong cuộc sống bình dị của những người dân quê. Qua bài thơ, tác giả không chỉ miêu tả cảnh vật mà còn gửi gắm nhiều cảm xúc, suy tư về tuổi thơ, về gốc gác của mình. Mở đầu bài thơ, không khí buổi sáng được khắc họa một cách sống động và chân thực. Hình ảnh ánh nắng vàng xuyên qua cành cây, hơi sương còn đọng trên lá, tất cả như hòa quyện, tạo nên một bức tranh hữu tình, tươi đẹp. Những âm hưởng trong trẻo của tiếng chim hót, tiếng gà gáy cũng vang vọng giữa không gian yên bình, hòa cùng nhịp sống của con người nơi thôn quê. Tác giả như muốn nhắc nhở độc giả về giá trị của thiên nhiên, những điều giản dị mà bình yên trong cuộc sống. Trần Đăng Khoa còn khắc họa hình ảnh con người một cách gần gũi và thân thuộc. Mỗi người thường thức dậy vào sớm mai để bắt đầu một ngày mới, với những công việc thường nhật. Các hoạt động sinh hoạt, từ việc làm đồng, chăn nuôi đến việc chuẩn bị bữa sáng... đều mang đậm chất liệu của cuộc sống nông thôn. Điều này không chỉ thể hiện cuộc sống cần lao, mà còn là một phần văn hóa, phong tục tập quán của người dân nơi đây. Không chỉ dừng lại ở những nét miêu tả cụ thể, bài thơ còn mang đến những suy tư về tuổi thơ của tác giả. Hình ảnh buổi sáng cũng gợi nhớ về những kỷ niệm đẹp đẽ, ngọt ngào trong cuộc sống. Những buổi sáng cùng bố mẹ ra đồng, tiếng cười hồn nhiên của lũ trẻ, tất cả đều được gói gọn trong những vần thơ giản dị mà ý nghĩa. Qua đó, tác giả gửi gắm thông điệp về tình yêu quê hương, lòng tự hào về nguồn cội và những giá trị giản dị nhưng thiêng liêng của cuộc sống. Cuối cùng, "Buổi sáng của nhà em" không chỉ là một bức tranh thơ mộng về thiên nhiên và cuộc sống mà còn là một bài thơ giàu tâm tư, thể hiện tình yêu con người và thiên nhiên. Với ngòi bút tài ba, Trần Đăng Khoa đã biến những điều bình dị thành những suy tư sâu sắc, để lại trong lòng người đọc những cảm xúc khó quên về tình yêu quê hương, về tuổi thơ đẹp đẽ. Bài thơ là cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, gợi lên nỗi nhớ của những người rời xa quê hương, đồng thời cũng là nguồn động lực để chúng ta trân trọng những giá trị giản dị trong cuộc sống hàng ngày.