Điểm nhìn của Nguyễn Khuyến trong bài thơ "Thu vịnh" chủ yếu là từ trên cao nhìn xuống.
Dưới đây là những bằng chứng cụ thể:
- "Trời thu xanh ngắt mấy tầng cao": Câu thơ này mở đầu bài thơ, ngay lập tức đưa người đọc lên một tầm cao để nhìn xuống cảnh vật. Cái "mấy tầng cao" đã gợi lên một không gian bao la, rộng lớn của bầu trời thu.
- "Cần trúc lơ phơ gió hắt hiu": Cần trúc mảnh mai, lơ phơ trong gió, gợi lên hình ảnh những nét vẽ thanh mảnh trên nền trời cao.
- "Nước biếc trông như tầng khói phủ": Cảnh vật được nhìn từ trên cao, khiến mặt nước hồ như một tấm lụa mỏng phủ một lớp khói hư ảo.
- "Song thưa để mặc bóng trăng vào": Qua song cửa, tác giả ngắm nhìn cảnh trăng sáng, tạo cảm giác như đang nhìn từ trên cao xuống.
Tại sao lại nói điểm nhìn của tác giả là từ trên cao?
- Tạo cảm giác bao quát: Việc nhìn từ trên cao giúp tác giả bao quát được toàn cảnh thiên nhiên mùa thu, từ bầu trời xanh ngắt đến những chi tiết nhỏ như cần trúc, mặt nước, ánh trăng.
- Tạo cảm giác thanh cao: Điểm nhìn từ trên cao giúp tác giả tạo ra một khoảng cách với trần thế, gợi lên cảm giác thanh cao, tĩnh lặng.
- Tạo không gian thoáng đãng: Cảnh vật được nhìn từ trên cao thường mang lại cảm giác rộng lớn, thoáng đãng, khác hẳn với không gian chật hẹp khi nhìn từ dưới lên.