Sự phân bố dân cư không đồng đều ở châu Á có tác động rất lớn đến cả tự nhiên và kinh tế của châu lục này. Dưới đây là một số tác động cụ thể:
Về tự nhiên:
Áp lực lên tài nguyên:
Vùng đông dân: Tại các khu vực đông dân như Đông Á, Nam Á, các nguồn tài nguyên thiên nhiên như nước ngọt, đất canh tác, rừng bị khai thác quá mức, gây ra tình trạng ô nhiễm môi trường, suy giảm chất lượng đất và nguồn nước.
Vùng thưa dân: Ngược lại, ở các vùng thưa dân như Bắc Á, Trung Á, tài nguyên thiên nhiên chưa được khai thác triệt để, dẫn đến lãng phí.
Ảnh hưởng đến môi trường:
Ô nhiễm: Các khu vực đô thị lớn, tập trung đông dân gây ra ô nhiễm không khí, nước, đất nghiêm trọng.
Biến đổi khí hậu: Việc đốt cháy nhiên liệu hóa thạch để phục vụ cho nhu cầu năng lượng của dân số đông đã góp phần làm tăng hiệu ứng nhà kính và biến đổi khí hậu.
Thay đổi cảnh quan:
Đô thị hóa: Sự mở rộng của các đô thị đã làm thay đổi cảnh quan tự nhiên, giảm diện tích đất nông nghiệp và rừng.
Xây dựng các công trình thủy lợi: Để đáp ứng nhu cầu nước cho sản xuất và sinh hoạt, con người đã xây dựng các công trình thủy lợi lớn, làm thay đổi dòng chảy của sông ngòi, ảnh hưởng đến hệ sinh thái.
Về kinh tế:
Tập trung phát triển kinh tế:
Vùng đông dân: Các khu vực đông dân thường có mật độ cơ sở hạ tầng cao, tạo điều kiện thuận lợi cho phát triển công nghiệp, dịch vụ. Tuy nhiên, cũng gây ra tình trạng quá tải về cơ sở hạ tầng, giao thông.
Vùng thưa dân: Các vùng thưa dân thường có khó khăn trong việc phát triển kinh tế do thiếu lao động, vốn, cơ sở hạ tầng.
Chênh lệch mức sống:
Sự phân bố dân cư không đều dẫn đến chênh lệch lớn về mức sống giữa các khu vực. Các vùng đông dân, phát triển công nghiệp thường có mức sống cao hơn so với các vùng nông thôn, miền núi.
Di cư:
Sự chênh lệch về mức sống và cơ hội việc làm đã thúc đẩy hiện tượng di cư từ nông thôn ra thành thị, từ các nước kém phát triển sang các nước phát triển.