Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết bài văn kể lại một trải nghiệm đáng nhớ của em

viết bài văn kể lại một trải nghiệm đáng nhớ của em<trải nghiệm buồn> (1000-1500 từ)
2 trả lời
Hỏi chi tiết
28
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
### Trải nghiệm buồn: Cuộc chia ly

Ngày hôm ấy, trời đổ mưa thas, những giọt mưa rơi xuống như những giọt nước mắt của một ngày buồn. Tôi không thể nào quên được cảm giác nặng trĩu trong lòng khi phải nói lời chia tay với ông nội, người mà tôi luôn coi như một người bạn thân thiết nhất trong cuộc đời mình.

Ông nội tôi là một người cao tuổi, sức khỏe ngày càng giảm sút. Tuy nhiên, ông vẫn luôn giữ tinh thần lạc quan và vui vẻ. Ông kể cho tôi nghe những câu chuyện thú vị về thời thanh niên của ông, về những chuyến đi mà ông đã thực hiện cùng bạn bè. Ông luôn khuyến khích tôi theo đuổi ước mơ và không bao giờ từ bỏ hy vọng. Theo thời gian, chúng tôi trở nên gắn bó hơn bao giờ hết.

Mỗi buổi chiều, tôi thường ghé qua nhà ông sau giờ học. Tôi mang theo những cuốn sách, và ông luôn hào hứng lắng nghe tôi đọc cho ông nghe. Những câu chuyện trong sách không chỉ mang lại niềm vui cho ông, mà còn khiến tôi cảm thấy gần gũi hơn với ông. Ông là người đã dạy tôi nhiều điều về cuộc sống, về cách vượt qua những khó khăn và thử thách. Sự khôn ngoan và tình thương yêu của ông khiến tôi cảm thấy an toàn và yên tâm.

Thế nhưng, cuộc sống không phải lúc nào cũng tươi đẹp. Một ngày, tôi nghe tin ông phải nhập viện do bệnh tình trở nặng. Tôi cảm thấy lo lắng, hồi hộp và sợ hãi. Tôi cố gắng động viên bản thân rằng ông sẽ vượt qua và trở về nhà như trước. Nhưng những ngày tháng sau đó, bệnh tình của ông không hề được cải thiện, và tôi nhận ra rằng có thể tôi sẽ mất ông.

Ngày ông ra đi, tôi đã không thể ngăn mình khóc. Gương mặt của ông trong những ngày cuối cùng vẫn hiện rõ trong tâm trí tôi: hốc hác, yếu ớt, không còn là hình ảnh của người ông khỏe mạnh và tràn đầy sức sống mà tôi từng biết. Tôi đứng bên giường bệnh, nắm tay ông, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay gầy guộc của ông, nhưng dường như cái hơi ấm ấy ngày càng phai nhạt.

Ông nhìn tôi, đôi mắt ông lấp lánh, và tôi có cảm giác như ông muốn nói điều gì đó. Nhưng bệnh tật đã lấy đi sức mạnh của ông, lời nói không còn dễ dàng chảy ra từ đôi môi héo mòn. Tôi chỉ có thể nhìn ông và lặng lẽ cầu nguyện, mong rằng ông sẽ được thanh thản.

Những tiếng chuông đồng hồ trôi qua, và bỗng dưng, một ngày nọ, ông không còn tỉnh dậy nữa. Tôi nhớ chính xác cái cảm giác lạnh lẽo khi tôi chạm vào tay ông, không còn sự ấm áp quen thuộc. Tình yêu của ông dành cho tôi đã không còn hiện diện trong cơ thể ấy. Tôi cảm giác như cả thế giới sụp đổ, và một khoảng trống khổng lồ hiện hữu trong trái tim tôi.

Lễ tang của ông diễn ra trong không khí u buồn. Những người hàng xóm, bạn bè, và người thân đều tập trung lại để tiễn biệt ông. Mỗi người đều mang đến những kỷ niệm về ông, và những câu chuyện làm tôi thêm đau lòng. Tôi không thể cầm lòng, nước mắt cứ tuôn rơi khi nghe những người khác nói về sự kiên cường của ông, về sự ấm áp của nụ cười ông.

Ngày hôm trước, ông vẫn còn sống, vẫn còn cười nói, và giờ đây, tất cả chỉ còn là quá khứ. Tôi đã mất đi một phần quan trọng trong cuộc sống của mình - người đã nuôi dưỡng, dạy dỗ và yêu thương tôi vô bờ bến. Trong giây phút ấy, tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé và bất lực. Sự ra đi của ông đã để lại trong tôi một nỗi buồn mênh mông, một khoảng trống không thể lấp đầy.

Sau khi ông ra đi, cuộc sống của tôi như chậm lại. Mỗi buổi chiều, khi trời bắt đầu xám xịt, tôi lại không khỏi nhớ về ông. Không còn những buổi chiều ngồi bên cạnh ông, không còn những câu chuyện đầy tiếng cười, và không còn những giây phút bình yên khi được nghe ông tâm sự. Những ngày tháng sau đó, tôi trở nên ít nói hơn, hòa mình vào những dòng suy nghĩ buồn bã về cuộc sống.

Đôi khi, tôi nghĩ về những điều ông đã dạy tôi. Ông luôn nói rằng cuộc sống là một hành trình dài, với rất nhiều ngã rẽ và khó khăn. Ông khuyên tôi hãy luôn tiến về phía trước, không phân biệt thất bại hay thành công. Dù ông không còn bên tôi, nhưng tôi biết tôi cần phải mạnh mẽ. Có lẽ ông ở đâu đó đang nhìn tôi và mỉm cười, mong tôi sống và không từ bỏ những ước mơ của mình.

Gần đây, tôi đã bắt đầu viết nhật ký, ghi lại những kỷ niệm đẹp về ông. Tôi muốn lưu giữ lại những điều tốt đẹp mà ông đã sống, để có thể một lần nữa cảm nhận được sự hiện diện của ông trong trái tim mình. Viết về ông là một cách để tôi tiếp tục sống, tiếp tục yêu thương và không quên ông - người luôn ở trong lòng tôi.

Khi thời gian trôi qua, nỗi buồn trong tôi dần nguôi ngoai. Tôi học cách sống một cuộc sống mà trong đó có sự hiện diện của ông - không phải bằng thể xác, mà bằng những kỷ niệm và những bài học quý giá ông để lại. Tôi hiểu rằng ông sẽ luôn sống mãi trong tôi, và tôi sẽ không ngừng mang theo tình yêu của ông trong từng bước đi của cuộc đời.

Cuộc chia ly này đã dạy tôi rằng cái chết không phải là kết thúc. Nó chỉ là sự chuyển tiếp, là cách để chúng ta học cách trân trọng những gì mình có. Đời người ngắn ngủi và quý giá, và tôi sẽ sống để không phụ lòng những người thân yêu đã ra đi. Ông sẽ mãi là nguồn động viên, là ánh sáng dẫn đường cho tôi trên hành trình phía trước.
2
0
+5đ tặng

Ai trong cuộc sống cũng sẽ có những kỷ niệm buồn khó quên. Với tôi, trải nghiệm buồn đáng nhớ nhất là lần tôi phải xa người bạn thân nhất của mình khi cậu ấy chuyển đến một thành phố khác.

Tôi và Minh là bạn thân từ nhỏ. Chúng tôi lớn lên bên nhau, học cùng lớp, chơi chung mọi trò chơi và cùng nhau chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn. Minh là người mà tôi luôn cảm thấy thoải mái để tâm sự, là người hiểu tôi nhiều hơn bất cứ ai. Chúng tôi đã từng nghĩ rằng tình bạn của mình sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng như mong đợi.

Một ngày cuối năm học, Minh báo rằng gia đình cậu ấy sẽ chuyển vào Sài Gòn để sinh sống. Tin tức đó như sét đánh ngang tai. Tôi không thể tin rằng người bạn thân nhất của mình lại phải rời xa. Những ngày sau đó, tôi luôn cảm thấy buồn bã và trống rỗng. Tưởng tượng về những ngày không còn Minh ở bên khiến tôi không kìm được nước mắt.

Ngày chia tay cũng đến. Hôm đó trời mưa nhẹ, nhưng cảm giác như mưa càng làm lòng tôi thêm nặng nề. Tôi đến nhà Minh để tiễn cậu ấy. Hai đứa chỉ ngồi lặng im, chẳng ai nói được lời nào. Tôi muốn nói rất nhiều điều, nhưng cổ họng cứ nghẹn lại. Khi chiếc xe của gia đình Minh lăn bánh, tôi chỉ biết đứng nhìn theo, cảm giác mất mát tràn ngập trong lòng.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Little Wolf
05/12 20:13:17
+4đ tặng

Có người đã từng nói rằng: “Cho dù bạn đang ở đâu trong cuộc hành trình của mình, tôi mọng bạn cũng sẽ tiếp tục gặp thử thách. Thật tốt lành khi có thể vượt qua chúng, có thể tiếp tục bước một chân lên trước chân kia - ở vào tư thế để leo lên ngọn núi của cuộc đời, biết rằng đỉnh núi vẫn còn ở phía trước. Và mỗi trải nghiệm đều là một người thầy đáng giá.”. Mỗi trải nghiệm đem đến cho chúng ta thật nhiều điều đáng giá, và bản thân tôi cũng có được trải nghiệm như vậy.

Kì nghỉ hè năm nay, tôi về quê ngoại chơi. Lần nào về thăm quê, tôi đã có rất nhiều trải nghiệm thú vị tại quê hương của mình - một làng quê thanh bình khác hẳn với phố phường nhộn nhịp. Buổi sáng chủ nhật hôm đó, tôi thức dậy thật sớm để ra bến xe cùng mẹ, bắt xe về nhà ông bà ngoại. Đúng sáu giờ ba mươi phút, xe bắt đầu xuất phát. Khoảng đến gần trưa mới đến nơi. Từ xa, tôi đã thấy ông bà ngoại ra đón ngoài cổng. Tôi háo hức chạy đến chào ông bà. Buổi trưa, cả gia đình quây quần bên mâm cơm. Những món ăn đặc sản của quê hương mà em chưa từng được thưởng thức. Món nào cũng ngon miệng, hấp dẫn. Mẹ chỉ ở lại có một hôm rồi về lại thành phố để đi làm. Còn tôi thì được ở lại với ông bà tận một tháng.

Những ngày sau đó thật tuyệt vời. Mỗi buổi sáng, tôi thức dậy thật sớm để đi dạo cùng ông nội. Bầu không khí thật trong lành, dễ chịu. Tiếng gà gáy báo sáng vang vọng từ xa. Những hạt sương đọng trên lá cây cũng dần tan biến. Làn gió khẽ lướt qua khiến những cành lá rung rinh. Bầu trời lúc này trong xanh, không một gợn mây. Vài chú chim nhỏ cất tiếng hót đón chào ngày mới.

Tập thể dục xong, hai ông cháu trở về nhà ăn sáng. Sau đó, tôi sẽ cùng với các bạn trong xóm ra cánh đồng chơi. Chúng tôi cùng nhau chơi ô ăn quan, cướp cờ, thả diều,… Toàn những trò chơi dân gian mà ở thành phố em chưa từng được chơi.

Khi ông mặt trời đã lên cao, cả nhóm trở về nhà. Tôi được thưởng thức những món ăn thôn quê của bà ngoại. Đến khi chiều xuống, những tia nắng chói chang dần yếu ớt rồi biến mất. Cơn gió thổi mát rượi như xua tan đi cái oi nóng của ngày hè. Tôi lại theo ông ngoại ra vườn. Vườn cây của ông thật rộng biết bao. Trong vườn trồng rất nhiều cây ăn quả. Tôi đã giúp ông tưới nước cho cây cối. Sau đó, ông còn hái rất nhiều loại quả cho tôi.

Tối hôm đó, em ngồi ngoài sân nghe bà ngoại kể chuyện. Những truyện cổ tích tôi đã được đọc trong sách biết bao lần. Nhưng khi nghe bà kể lại thấy thật thú vị, mới lạ. Chuyện về cô Tấm ở hiền gặp lành, chuyện chàng Thạch Sanh dũng cảm hay chuyện về cậu bé thông minh đã giúp được nhà vua. Giọng kể của bà nhẹ nhàng, miệng bà vẫn còn thoảng hương trầu. Giây phút đó, tôi cảm thấy yêu bà ngoại của mình biết bao nhiêu.

Nhưng có lẽ, trải nghiệm khiến tôi nhớ nhất là lần đầu tiên được bơi lội dưới sông. Dù là một trải nghiệm buồn nhưng nó lại giúp tôi có thêm nhiều điều ý nghĩa. Hồi ở thành phố, tôi mới chỉ được tập bơi trong bể bơi. Vì vậy, tôi đã vô cùng thích thú khi được hòa mình dưới dòng nước mênh mông, mát mẻ. Hôm đó, chúng tôi còn tổ chức một cuộc thi bơi lội. Với kinh nghiệm năm năm học bơi, tôi rất tự tin về bản thân.

Nhóm thi đấu của chúng tôi gồm có năm người. Trọng tài là Tuấn - người bạn hàng xóm thân thiết nhất của tôi. Sau khi trọng thổi còi bắt đầu hiệp đấu. Hai tuyển thủ từ tư thế chuẩn bị đã nhanh chóng vào cuộc đua. Tiếng hô hào, cổ vũ vang vọng khắp con sông. Các đối thủ ngang sức ngang tài, không ai chịu kém ai vẫn đang bơi song song nhau. Trận đấu vòng loại kết thúc, tôi và Đức là hai người chiến thắng sẽ bước vào trận chung kết.

Trận chung kết sẽ quyết định người chiến thắng. Tôi thầm nhủ sẽ đánh bại Đức. Sau khi Tuấn thổi còi bắt đầu hiệp đấu. Chúng tôi ra tư thế chuẩn bị vào cuộc đua. Tiếng hô hào, cổ vũ vang vọng khắp con sông. Cả hai không ai chịu kém ai nên vẫn đang bơi song song nhau. Tôi rất tự tin mình sẽ giành chiến thắng. Khi đã gần về đích, tôi cảm thấy thấm mệt. Nhưng nhìn thấy Đức đã sắp vượt mình, em quyết định tăng tốc. Bỗng nhiên, chân của tôi bị chuột rút, không cử động được. Tôi dần bơi chậm lại rồi dần tụt lùi phía sau. Lúc này, em chỉ còn biết đập tay vùng vẫy, uống phải không biết bao nhiêu là nước. Trong đầu cảm thấy vô cùng sợ hãi và lo lắng. Có tiếng ai hoảng hốt kêu lên:

- Hình như thằng Cường bị chuột rút rồi.

Tôi vùng vẫy trong nước. Nhưng không thể bơi tiếp. Không biết bản thân đã uống biết bao nhiêu là nước. Trong lúc mê man, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

- Cường ơi, cậu có sao không? Cậu mau tỉnh lại đi!

Cho đến khi tỉnh táo thì tôi đã thấy Đức trước mặt mình. Khuôn mặt của cậu đầy lo lắng. Đức chính là người đã cứu tôi thoát chết trong gang tấc.

Tôi dần dần tỉnh lại. Tôi thấy mọi người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm. Có tiếng nói cất lên:

Đức tài thật, ở khoảng cách xa như vậy mà đã cứu được Cường một cách thần kỳ!”.

Có tiếng hưởng ứng:

- Đúng vậy!”, “Đúng vậy!”

Tôi dần tỉnh hơn, đứng dậy nói Đức:

- Cảm ơn cậu nhiều lắm!

Cuộc thi đã kết thúc bằng một tiết mục cứu người đầy ngoạn mục. Ai cũng cảm thấy ngưỡng mộ về tinh thần nghĩa hiệp của Đức. Và tin chắc rằng trong tương lai, Đức có thể trở thành một vận động viên bơi lội cừ khôi nếu cậu ấy đam mê nó.

Nhờ có trải nghiệm ngày hôm đó, tình cảm của tôi và Đức càng trở nên thắm thiết hơn. Chúng tôi đã trở thành những người bạn tốt của nhau. Quả là một trải nghiệm đáng nhớ, khiến tôi học được bài học quý giá. Không chỉ vậy, tôi còn có thêm một người bạn thân thiết.

Sau này, mỗi lần về quê chơi, tôi lại cùng với Đức tập luyện bơi lội. Chúng tôi đều mong muốn trở thành những vận động viên chuyên nghiệp. Tôi và Cường đã hứa với nhau sẽ cùng thực hiện ước mơ của mình. Tôi tin rằng cả hai sẽ thực hiện được điều đó.

Những trải nghiệm luôn đem đến cho con người bài học bổ ích trong cuộc sống. Dù là buồn hay vui thì đều đáng ghi nhớ. Bởi vậy mà tôi luôn trân trọng trải nghiệm của bản thân, coi đó là một hành trang quan trọng.

Little Wolf
Cậu ơi , cậu có thể chấm điểm giúp tớ đc khum ạ >w<

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 6 mới nhất
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 6 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k