Nêu nhận xét của anh chị về nhân vật Cò và nhân vật An
Nêu nhận xét của anh chị về nhân vật Cò và nhân vật An ----- Nội dung ảnh ----- Đầu canh hai, trắng từ mộc lên bên kia dải rừng, to như một cái nong. Tôi mở mắt ra, sợ tay thấy sương thấm ướt khắp người. Trong lớp sương đục nhò nhoi, vàng trắng do như một cầu lòng đỏ trứng khổng lồ. Càng lên cao, trăng càng bé lại. Nhìn qua bên xuống, thấy nước gọn làn tơ... Tôi vừa thiêu chợp mắt lại, bỗng nghe thằng Cò vu vu nhóm dậy: - Dậy mau! Dậy mau! Định một cơn rối - Tao vừa thức dậy mà. Có thấy cái quái gì đâu - Mày biết cái gì không? - Nó quát tôi. Tôi lập tức cánh diễn thành ngôn để soi. Tay tôi run quá, tim đập thình thịch. Thằng Cò đan cây giám vào tay tôi, ra hiệu cho tôi chóng xuống tói. Nó cầm cái mốc trong tay, một tay đưa đến lên soi phía trước. Ờ, kia rối? Tàu lá đưa nước bãi kéo cu đạp lên đạp xuống, làm nước bắn tung tóe. Tiếng dây cầu chết sếch. Một con rắn rất to đi đến chỗ bập chân người đòi vây uốn mình lên quán lấy chân mây. Cái miếng ngồi hở ra, đầy rắn không chôm. Chỗ ngón lưỡi con rắn bẹp, màu đỏ ra mực nước. Mì lặn còn rắn vặn gieo về phía nằm xuống ở mủ rừng, dơn dơn vào cái lòng nó để siết cho chặt ăn rắn. Con rắn thò tay vào mốc khoá để thò tay chọc vào tay thằng Cò. Thằng Cò chớp ngang lung con rắn, bàn tay nó bẻ quá tuyệt ra vì không ăn hết. Con rắn càng dông mình sẽ chọc tay thằng Cò. Mới hơi tưởng ra ướt trán, chảy ròng ròng xuống ngực, cử mặc thế, người ra sau lối nguyện con rắn mặc cầu vào xuống. - Coi chúng nó cần chết à, Cò - Tôi thì lưỡi nhích ra xa. Cần quái gì nữa! Mà thứ rắn này cần cũng như chọc cân đấy. Đưa miếng giò lại đây, mau mau đi. Tôi ké miếng giò hứng con rắn. Thằng Cò thì rắn cắn đốt dưới con rắn một cái, còn rắn đâu quát vội thả khói cổ tay thằng Cò, tuột vòng lỏng ghi. Thằng Cò một tay đẩy nắm, một tay chụp cái mặt chặt hai đầu sông lá. Cái khúc sống lá chùm đẩy vào con rắn đảo lộn, quây sapon trong giới. - Hi... Hi... Cần ra ngay lọt ra phình ra. Mai chúng mình bảo má nấu nồi ca-ri ăn nhân. Con rắn thì nghiên dọc cũng đi chấn lên bụng tôi. Hai con mắt đục lừ lừ nhìn ngón đỏ. Nếu con rắn đã nhắc chọc cần nắm lường vào rối cầu rao, lối khúc sống lá dính chùm đẩy cầu ra khói giò non rắn công, ghi chọt lại. - Để tao thử con rắn cho mày coi - nói xong nó thọc một ngón tay vào mắt giống gãi lên lung con rắn. Con rắn quay ngược lại toàn bộ vào ngón tay thì thằng Cò đã rụt. - Cu cậu bị cậy, sung cá miếng đây, mày thấy không? Vậy, mình mới dễ bể rãnh. Mà nó cũng chẳng cần mở cái dực nữa... Tàu lá đang kêu lên sàn sạt. Thằng Cò reo lên: - Suống rồi? Định mốt con rắn rồi! Tôi chùm chân nhảy đổm trên xuống, làm chiếc xuống nghiêng qua lắc lại thì nữa là - Ái là nhờ mình buộc dây cầu vào sóng lá, phải không Cò? Chứ đừng cấn cầu to bàn cật đi nữa thì nó nhồi lên và lội đi tuột, mày nhỉ! Con rắn này mà đổ, Anh nhả! Cả mày buộc cầu mà. - Mày lặn được... Nghĩ mãi... con rắn cái máu nữa đấy, Cò ạ. Để xem mai mày bắt vải trận nữa đấy. Chúng con còn khắc mặt cá, tao bắt thử cho mày coi, có được không? - Thì cái mốc dạy kêu xuống nước bong bập tung trời lên. - Chao ôi, mà mày bảo sao mà nói kéo con cái đây tùy hử rồi! Tôi nghĩ trong tễu đã kéo xuống ròng, tiếc ngực tiếc ngo. (Đoạn Giới, Đất rừng phương Nam, NXB Văn học, 2012)
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).