Em hãy đóng vai Trương Sinh kể tiếp " Chuyện người con gái Nam Xương" sau khi Vũ Nương mất em hãy đóng vai Trương Sinh kể tiếp " Chuyện người con gái Nam Xương"sau khi Vũ Nương mất
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi Sau khi Vũ Nương mất, Trương Sinh trở về làng với nỗi đau đớn khôn nguôi. Gió lạnh thổi qua những cánh đồng xanh, nhưng lòng hắn thì lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Nỗi hối hận đè nặng trong lòng Trương Sinh vì những hiểu lầm oan trái mà hắn đã gây ra cho Vũ Nương. Trương Sinh đã tìm đến mộ của Vũ Nương, dưới các tán cây bạch đàn thanh cao, nơi mà nàng đã yên nghỉ. Hắn quỳ gối, chiêm ngưỡng mộ chí của hai người, nơi mà hắn đã lầm tưởng là nơi tạm nghỉ của tình yêu bất diệt. “Em ơi! Hãy tha thứ cho anh! Nếu như ngày đó, anh tin vào em, tin vào tình yêu của chúng ta, có lẽ mọi chuyện đã khác!” Trương Sinh cất tiếng, nước mắt rơi xuống nóng hổi. Những kỷ niệm về Vũ Nương như hiện về trong tâm trí hắn: tiếng cười trong trẻo, hình ảnh dệt vải bên khung cửi, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy u uất. Trương Sinh cảm thấy một khoảng trống to lớn trong tâm hồn, nơi Vũ Nương đã lấp đầy bằng tình yêu và sự hi sinh. Hắn quyết định không trở về làng nữa. Hắn sẽ sống cuộc đời cô đơn, chờ đợi cho đến khi có thể gặp lại nàng ở thế giới bên kia. Thời gian trôi qua, Trương Sinh không thể quên được Vũ Nương. Hắn thường đi thăm mộ nàng, trò chuyện như thể nàng vẫn còn sống ở đó. Hắn đã thắp hương, nguyện cầu cho linh hồn Vũ Nương được siêu thoát. Hắn dấn thân vào việc làm lụng, xây dựng lại những gì đã mất, nhưng trong lòng chỉ cảm thấy cô đơn. Rồi một ngày, giữa lúc làm việc chăm chỉ bên bờ sông, Trương Sinh nhìn thấy một ánh sáng le lói trên mặt nước. Hắn lại gần, và bỗng dưng thấy hình dáng của Vũ Nương hiện lên trong làn nước. Nàng mỉm cười, ngay cả trong giấc mơ, hình ảnh ấy mãi mãi nằm trong lòng hắn. "Em không giận anh đâu, Trương Sinh ạ! Em chỉ mong anh sống tốt, sống hạnh phúc. Em sẽ luôn ở bên anh, dù ở nơi xa xôi". Từ đó trở đi, Trương Sinh sống với một niềm tin mãnh liệt rằng Vũ Nương vẫn luôn bên cạnh mình. Hắn quyết định sưu tầm những câu chuyện, những truyền thuyết về tình yêu và sự hy sinh, để truyền lại cho thế hệ sau. Hắn không còn sống trong sự hối tiếc, mà cống hiến cho tình yêu của Vũ Nương, biến nỗi đau thành sức mạnh để gìn giữ kí ức về nàng mãi mãi. Dù không còn bên nhau, tình yêu của họ sẽ vĩnh cửu, trong từng câu chuyện, trong từng trang sách, trong trái tim của những người yêu thương. Và như thế, câu chuyện về Vũ Nương và Trương Sinh tiếp tục sống mãi, không chỉ trong lịch sử mà còn trong lòng mỗi người, như một khúc hát đẹp về tình yêu, sự đau khổ, và lòng vị tha.