Bài thơ "Về Quảng Trị" của Hồng Giang là một tác phẩm mang đậm tính nhân văn, đầy xúc động và lắng đọng. Khi đọc bài thơ, tôi không chỉ cảm nhận được niềm đau thương, mất mát mà còn là lòng biết ơn sâu sắc đối với những anh hùng liệt sĩ đã hy sinh vì độc lập tự do của Tổ quốc. Hình ảnh "nắng Trường Sơn dư thừa trên bia mộ" khiến tôi hình dung ra một không gian tĩnh lặng, nơi những linh hồn anh hùng đã vĩnh viễn nằm lại, trong một cảnh sắc vừa đẹp, vừa buồn.
Những dòng thơ miêu tả về sông Thạch Hãn, cây Bồ Đề bên đài tưởng niệm, hay những mộ phần trên đồi Bến Tắt như gợi nhớ lại những trang sử hào hùng nhưng cũng đầy đau xót của dân tộc. “Bao con người mãi sống tuổi hai mươi” là lời tri ân chân thành, là sự tưởng nhớ đến những người đã ra đi khi còn rất trẻ, khi sự nghiệp của họ chưa kịp nở rộ.
Cảm xúc trong tôi dâng trào, khi hình dung một người con trở về thăm mảnh đất Quảng Trị, nơi đầy ắp ký ức của chiến tranh và mất mát. Hành động dâng nén hương thơm lên Tổ quốc như một lời hứa, một sự tri ân không bao giờ phai mờ.
Bài thơ không chỉ là lời nhớ thương đối với những anh hùng liệt sĩ mà còn là lời nhắc nhở chúng ta về giá trị của hòa bình và tự do. Nó khiến tôi cảm thấy trân trọng hơn những gì mình đang có và càng hiểu sâu sắc hơn về sự hy sinh của thế hệ đi trước.