“(1) Bảo có thói quen đeo tai nghe trong nhiều hoạt động cá nhân như chạy xe, đi bộ, học bài, ... thậm chỉ là cả lúc ngủ. Cậu làm vậy để thu mình lại trong thế giới riêng, mặc kệ những ồn ào từ nhịp sống thường
nhật ngoài kia. [...] (2) Hôm nay, như thường lệ, Bảo đi bộ vài vòng ở công viên gần nhà khi nắng chiều dần tắt. Và cũng như mọi ngày, vật bất li thân của cậu là chiếc tai nghe màu trắng đã có vài ba chỗ trầy xước. Đi giữa chừng, Bảo thấy âm thanh tai nghe hôm nay hơi lạ, bèn tháo ra kiểm tra. Cùng lúc ấy, cậu vô tình nghe thấy tiếng
“meo... meo” gần đó. Thì ra là một chú mèo trắng đang nằm thu mình dưới chân ghế đá. Trông chú có vẻ sợ hãi và ánh mắt không thôi tìm kiếm điều gì đó. [...] (3) Ôm mèo con trong tay, Bảo quan sát kĩ phản ứng của bé để chắc chắn chú ta vẫn ổn. Ngoài ra, những tiếng “meo, meo” rồi cả tiếng thở khe khẽ của mèo đều được Bảo lắng nghe thật rõ trong không gian tương đối tĩnh lặng. Bảo bất ngờ nhận ra những âm thanh này thật đáng yêu biết mấy. Chúng có lẽ từng vô tình bị ngăn cách bởi chiếc tai nghe của Bảo thời gian trước, nên khi “tạm” không có “cánh cửa” ấy như
hôm nay, chúng chẳng e dè gì mà tiến vào đôi tai Bảo, đồng thời “ngang nhiên” xông thẳng vào trái tim đang
cởi mở của cậu, theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. [...]
(4) Khi đang ngồi vuốt ve chú mèo, Bảo nghe thấy một giọng nữ vang lên. Qua những gì nghe được, Bảo chắc chắn cô gái kia là chủ của chú mèo này. Rất nhanh, Bảo lên tiếng đáp lại, đồng thời đứng lên hươ huơ tay để người kia nhìn thấy: - Bạn gì ơi, chú mèo của bạn ở bên này nè.
Cô gái gần như tuyệt vọng và sắp bật khóc đến nơi bỗng nhiên tìm thấy “phao cứu sinh”, liền chạy thật nhanh về phía phát ra tiếng nói.- Cảm ơn cậu nhiều nhé!
Cô gái bây giờ mới lên tiếng, sau một hồi ôm ấp và vỗ về chú mèo cưng trong tay. Cô gái ấy tên Miên. trạc tuổi Bảo. [...]
(5) Bảo nhìn cả Miên lẫn chú mèo trắng, đáy mắt ánh lên niềm vui khi bản thân đã làm một việc có ích, hơn cả niềm vui còn là sự nhẹ nhõm vì chú mèo không sao và chủ của bé có thể tìm lại người bạn bốn chân đáng yêu này. Trên đoạn đường về nhà, bầu không khí giữa cả hai thoải mái và gần gũi hơn ban nãy ở công viên một chút, lại có thêm Bông Gòn "kết nối" nên Bảo và Miên nói cười không ngớt.
(6) Từ sau hôm đó, mọi người xung quanh thấy chiếc tai nghe ít xuất hiện trên tai Bảo hơn. Không ai biết rằng bên trong Bảo đã diễn ra một cuộc chuyển biến thú vị. Cậu bắt đầu thu nhận thanh âm muôn màu của cuộc sống, dù là âm thanh dễ chịu hay những tiếng ồn ào, mà không cố “cửa đóng then cài” để tách biệt khỏi hiện tại. Bảo cũng “thủ sẵn” cho mình một số lời hỏi thăm, quan tâm như thế dành cho cô bán phở đầu hẻm, một người xa lạ trên đường hay bất kì ai khác. Từ chỗ cảm nhận âm thanh, Bảo chuyển hóa tình yêu cuộc sống thành lời nói có ý nghĩa. Đôi ba câu vu vơ ấy vậy mà có hiệu nghiệm cực kì. Lòng cậu rộn ràng
hơn hẳn khi hòa mình vào dòng chảy cuộc sống.
(7) Sự kiện Miên và Bông Gòn, Bảo tạm gọi như thế, đã khiến cậu nhận ra một điều: Nếu thu mình lại, cậu sẽ chẳng có cơ hội cảm nhận cũng như đóng góp chút gì đó cho cuộc đời xinh đẹp này. mất tập trung khỏi hiện thực hôm đó? (...) Bởi vậy, Bảo nghĩ
(8) Sẽ ra sao nếu Bảo cứ cắm tai nghe và kĩ rồi, cậu sẽ để tâm nhiều hơn đến hiện tại để thấy rằng mình đang sống. Chẳng việc gì phải “trôi dạt” đến
một chiều không gian khác, khi vạn sự trên đời đều thương ơi là thương".
(Trích “Truyện ngắn Mực Tím”, 2022, Tuổi trẻ.vn)
qua dàn ý thân bài sau: 2TB: 2.1 nêu và nhận xét đề tài của truyện 2.2 phân tích đánh giá các đặc sắc về nghệ thuật 2.21 nhan đề 2.22 cốt truyện, tình huống truyện 2.23 đặc sắc về nhân vật và nghệ thuật xây dựng nhân vật -đề tài -chủ đề 2.24 một số đặc sắc nội dung khác trong truyện như ngôi kể ,phương thức biểu đạt
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).