[…] Chàng còn đương hoang mang, thì thấy trong cửa Dương Minh đi ra một người vào trạc hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, chít khăn vàng, mặc áo bào vàng chẽn, đeo kiếm dài, mặt trái xoan, điểm những đường vân tía, trông hao hao nét mặt Khổng Phu Tử, thần khí quang thái, dáng trông uy nghiêm tôn kính, nhưng đạo mạo rất nhân từ. Ấy là vua Thiệu Bảo.
Thấy Chiêu Thành vương, vua tươi cười, chàng bước lại phủ phục xuống bên đường, hô vạn tuế. Vua tiến lại, nâng dậy cất lời sang sảng phán:
- Xin hoàng thúc bình thân.
Vua ép chàng cùng đi song hàng và nói tiếp:
- Trẫm muốn nhờ hoàng thúc một việc, không ngờ lại gặp hoàng thúc ở đây, may lắm. Hoàng thúc không cần lên Bắc vội. - Hạ thần xin chờ lệnh thánh.
- Hoàng thúc chắc chưa biết rõ. Quân ta thua to quá, Chi Lăng đã mất, Thoát Hoan đánh xuống thế như chẻ tre, quân sĩ lại hung ác giết hại nhân dân rất nhiều. Quốc công kéo đại binh về Vạn kiếp, quân tướng tan vỡ. Trẫm lấy làm lo lắm, nay trẫm muốn về Vạn Kiếp hỏi chuyện Quốc công, nhưng không muốn bày vẽ nghi 11 thượng, trẫm tính đi chiếc thuyền con nhanh và tiện hơn, muốn mong hoàng thúc cùng đi…
- Hạ thần xin tuân thánh chỉ. Vương lúc ấy rất thẹn với mình, chàng cảm thấy như mình mang tội lớn với nhà vua, với xã tắc, với cả triều đình. Trong các vương hầu, chàng là người ra trận sau hơn cả, chùng chình mãi đến khi cất quân đi còn ham bề son phấn. Vương coi chính như mình đã mang một trách nhiệm lớn trong sự thất bại của quan quân. Vì thế Vương ngượng nghịu, tuy vua Thiệu Bảo rất ôn tồn không nói gì và cũng không biết gì về chuyện đêm qua. Vua vui vẻ và thân mật bảo chàng:
- Vậy hai chú cháu ta cùng đi ngay.
- Tâu quan gia, hạ thần xin tuân mệnh, chỉ xin quan gia cho hạ thần báo tin trước cho quân bản bộ kẻo họ nóng ruột vì họ đang sốt sắng ra trận.
- Hoàng thúc thực là chu đáo. Vậy hoàng thúc về ngay đây nhé, trẫm cũng còn phải bẩm mệnh Thượng hoàng. Vương mượn một con ngựa phóng ra ngoài thành Long Phượng. Xa xa, cánh đồng đã hiện rõ lá cờ “Tinh Cương”. Chàng tiến lại, Trần Quỹ và đoàn gia tướng ra đón, hai nghìn tráng sĩ thấy chủ về ai nấy đều hớn hở bảo nhau sửa soạn lên đường. Họ bị “giam cầm” nay mới được ra trận, người nào cũng mong chóng được lên Bắc, giao chiến cùng rợ Mông để tỏ chí bình sinh và báo ơn chủ tướng. Trần Quỹ trạc năm mươi tuổi, tóc bạc râu thưa, trông tráng kiện và có vẻ hiền lành cẩn thận. Vương cùng Trần Quỹ và các gia tướng đi thăm đội ngũ, thấy quân ngăn nắp tề chỉnh, quay lại khen Trần Quỹ và bảo mọi người:
- Ta phải đi lo một việc khẩn cấp không tiện nói ra đây. Các ngươi mong muốn lên đường, ta biết, nhưng đành vậy, hãy nấn ná chờ ta vài bữa. Ta đi, công việc lớn nhỏ ở nhà giao cả cho Quỹ, các ngươi nên nghe lời Quỹ cũng như nghe lời ta. Đừng có sao nhãng nghề binh, chểnh mảng đội ngũ. Các ngươi chưa ra trận cũng như ra trận rồi, ở nhà mà luyện tập thân thể cho thêm cứng rắn, võ nghệ cho thêm tinh thông, ấy cũng là đánh giặc đấy. Chàng chào mọi người rồi bước ra. Họ có ý thất vọng và dường như ghen cùng chủ, nhưng sau khi hiểu họ không oán chàng nữa, cho rằng việc chàng phải đi đây chắc còn quan trọng gấp mười việc ra trận. Họ cũng thừa hiểu chính vương cũng sốt ruột lắm, không khi nào chàng lại có ý hoãn việc tiến binh [...].
(Trích An Tư - Phần 1, Chương 2, Nguyễn Huy Tưởng, NXB Thanh niên)
Phân tích đoạn trích
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Đoạn trích trong tác phẩm An Tư của Nguyễn Huy Tưởng khắc họa hình ảnh của các nhân vật trong một bối cảnh lịch sử đầy căng thẳng, với vua Thiệu Bảo và Chiêu Thành vương là hai nhân vật chính. Câu chuyện mở ra khi Chiêu Thành vương, dù có chút hoang mang, vẫn tôn kính vua Thiệu Bảo – một người có khí độ và phẩm hạnh cao. Vua Thiệu Bảo, dù đang đối mặt với tình hình chiến sự khó khăn, vẫn thể hiện sự quan tâm đối với Chiêu Thành vương và đề nghị cùng ông đi khẩn cấp để giải quyết một số việc. Tính cách của vua thể hiện sự ôn hòa, nhân từ nhưng cũng rất quyết đoán.
Chiêu Thành vương, mặc dù là người có trách nhiệm trong cuộc chiến, lại cảm thấy hổ thẹn vì đã không thể tham gia sớm hơn vào công cuộc bảo vệ đất nước. Tình cảm của ông dành cho nhà vua và dân tộc thể hiện rõ qua thái độ đầy ân cần, lo lắng về sự thất bại của quân đội. Tuy nhiên, ông cũng nhận ra rằng vai trò của mình trong thời điểm này không chỉ là việc trực tiếp tham gia chiến trận mà còn ở những quyết định khẩn cấp phải thực hiện.
Mối quan hệ giữa Chiêu Thành vương và các tướng sĩ, trong đó có Trần Quỹ, cũng được khắc họa tinh tế. Chiêu Thành vương luôn coi trọng việc luyện tập và rèn luyện quân đội ngay cả khi chưa ra trận, chứng tỏ tinh thần chiến đấu không chỉ ở chiến trường mà còn trong việc chuẩn bị và giữ vững kỷ luật quân ngũ. Tình cảm của tướng sĩ đối với ông dù có chút hụt hẫng, nhưng họ vẫn hiểu được sự quan trọng của những quyết định mà ông đưa ra.
Đoạn trích không chỉ thể hiện sự lo lắng, tinh thần trách nhiệm của các nhân vật mà còn khắc họa tính nhân văn trong mối quan hệ giữa các lãnh đạo với nhau và với quân đội, cho thấy một phần tư tưởng nhân nghĩa trong thời kỳ lịch sử đầy biến động.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |