Việt Nam có nguồn tài nguyên khoáng sản phong phú và đa dạng, phân bố rộng khắp cả nước, đặc biệt là ở các vùng núi và cao nguyên. Sự phân bố này có ảnh hưởng nhất định đến sự phát triển kinh tế - xã hội của các vùng cao nguyên. Cụ thể:
Hình thành các trung tâm công nghiệp: Sự tập trung của một số loại khoáng sản có giá trị kinh tế cao đã tạo điều kiện hình thành các trung tâm công nghiệp khai thác và chế biến ngay tại các vùng cao nguyên. Ví dụ, Tây Nguyên nổi tiếng với bôxit, tạo tiền đề cho phát triển ngành công nghiệp khai thác và chế biến alumin. Điều này góp phần thúc đẩy kinh tế khu vực, tạo công ăn việc làm và thay đổi cơ cấu kinh tế.
Ảnh hưởng đến cơ sở hạ tầng: Hoạt động khai thác khoáng sản đòi hỏi phát triển cơ sở hạ tầng giao thông, năng lượng để phục vụ vận chuyển và chế biến. Điều này thúc đẩy đầu tư vào xây dựng đường sá, cầu cống, nhà máy điện tại các vùng cao nguyên, góp phần cải thiện điều kiện sống và kinh tế của người dân.
Thay đổi cảnh quan và môi trường: Khai thác khoáng sản có thể gây ra những tác động tiêu cực đến môi trường và cảnh quan tự nhiên của vùng cao nguyên, như ô nhiễm môi trường, biến đổi địa hình, mất rừng. Do đó, cần có các biện pháp quản lý và khai thác hợp lý để giảm thiểu tác động xấu này.
Phân bố dân cư: Sự phát triển của các ngành công nghiệp liên quan đến khai thác và chế biến khoáng sản có thể thu hút dân cư đến sinh sống và làm việc tại các vùng cao nguyên, làm thay đổi sự phân bố dân cư.