Nick Vujicic (sinh ngày 1/12/1982) là người truyền giáo Australia gốc Serbia. Anh bị hội chứng bẩm sinh tetra - amelia - một loại rối loạn di truyền hiếm gây ra trình trạng không có chân tay. Khi còn nhỏ, anh gặp phải muôn vàn trở ngại tâm lý, tình cảm và khó khăn trong cuộc sống, nhưng anh không hề gục ngã. Khi mới 17 tuổi, Vujicic đã tự mình lập nên tổ chức phi chính phủ Life Without Limits (Cuộc sống không giới hạn).
Từ đó, anh được mời đi diễn thuyết khắp thế giới về cuộc sống của người khuyết tật, với hy vọng và quá trình tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống. Anh cũng thường xuyên thuyết giảng về niềm tin vào Chúa, rằng Chúa đã cho anh sức mạnh để vượt qua khó khăn.
Lúc sinh ra, Vujici có sức khỏe bình thường, nhưng không có chân tay như bình thường mà chỉ có 2 bàn chân nhỏ, với mỗi bàn chân có 2 ngón.
Lúc đầu, luật của bang Victoria không cho phép Vujici học trường bình thường vì cơ thể khuyết tật của cậu. Tuy nhiên, Vujicic sau đó đã trở thành một trong những sinh viên khuyết tật đầu tiên được học ở trường dành cho học sinh bình thường từ khi luật trên thay đổi. Dẫu vậy, cơ thể thiếu chân tay của Vujicic luôn trở thành chủ đề trêu ghẹo của bạn bè, khiến cậu bé Vujicic hồi đó rơi vào trạng thái khủng hoảng tinh thần.
Khi lên 8 tuổi, Vujicic từng muốn tự tử, và từng tự dìm mình vào bồn tắm khi lên 10. Nhưng tình yêu của bố mẹ đã giúp cậu vượt qua giai đoạn khó khăn này. Trong video ca nhạc “Something More”, Vujicic nói rằng Chúa đã lên kế hoạch cho cuộc đời anh nên vì thế anh không thể tự dìm mình xuống.
“Hoàn cảnh nghiệt ngã tưởng chừng đã có lúc nhấn chìm tôi. Hơn ai hết, tôi từng muốn tự tử, và đã từng rất nhiều lần bỏ cuộc. Nhưng cuối cùng, tôi đã can đảm đứng dậy sau hàng ngàn lần ngã…”, Nick viết.
Đối diện với niềm tuyệt vọng, không gì cứu rỗi hơn cho Nick bằng khoảnh khắc nhìn thấy một thái độ sống tích cực. Anh nói: “Thường thì chúng ta cứ tự nhủ rằng mình không đủ thông minh hoặc không đủ hấp dẫn, hoặc không đủ tài năng để theo đuổi những ước mơ. Chúng ta tin những gì người khác nói về chúng ta, hoặc tự đặt ra những giới hạn cho bản thân. Tồi tệ hơn, khi bạn tự coi mình là một người vô giá trị, nghĩa là bạn đang đặt ra giới hạn cho những điều kỳ diệu”.
Nick tin rằng, từ trong sâu thẳm trái tim, cuộc đời không có bất cứ giới hạn nào hết, cho bất cứ ai. “Cho dù những thách thức mà bạn đang phải đối mặt là gì đi nữa, cho dù những thách thức ấy có khốc liệt, nghiệt ngã đến mức nào chăng nữa, tôi cũng mong bạn hãy tin tưởng và cảm thấy như vậy về cuộc sống của chính mình”.
“Tôi không có tay để chạm vào người khác. Nhưng trái tim tôi có thể chạm vào làm rung động trái tim người tôi yêu” - câu nói đó cũng chính là lựa chọn để khởi đầu một cuộc sống tràn đầy niềm tin của Nick, dù anh đã từng tuyệt vọng, đớn đau đến tận cùng.
Vujicic rất chăm chỉ cầu nguyện Chúa sẽ ban cho anh đôi chân và đôi tay. Anh nói với Chúa rằng, nếu lời cầu nguyện của anh không được hồi đáp, anh sẽ không bao giờ cầu nguyện nữa. Tuy nhiên, quan điểm của anh sau đó đã thay đổi hoàn toàn.
Đó là thời điểm mẹ anh đưa cho anh đọc bài báo viết về một người đàn ông bị khuyết tật giống anh đã vượt khó như thế nào. Vujicic nhận ra rằng anh không phải người duy nhất thiệt thòi như vậy, nên bắt đầu tự làm mọi thứ. Và rồi, anh nhận ra những điều mình đã làm có thể sẽ truyền cảm hứng cho những người khác nữa.