Cuốn truyện dành cho thiếu nhi “Những tấm lòng cao cả” của tác giả Ét-nôm-đô đơ A-mi-xi là một trong những tác phẩm nổi tiếng của ông, văn bản “Mẹ tôi” là một đoạn trích trong tác phẩm, nói lên tấm lòng yêu thương cao cả, vô bờ bến của người mẹ dành cho đứa con của mình.
Hoàn cảnh tạo ra bức thư chính là khi En-ri-cô đã có thái độ vô lễ với mẹ, bố của En-ri-cô đã viết bức thư này, nhằm giúp cho En-ri-cô nhận ra được lỗi sai của mình và biết sửa lỗi lầm mình đã gây ra. Và để làm được điều đó đối với những đứa trẻ là điều không hề dễ dàng, bố của En-ri-cô trước lỗi lầm của con đã bộc lộ thái độ giận dữ, nhưng ẩn sau đó là sự đau buồn và nỗi thất vọng của mình. Cụ thể những thái độ đó được biểu hiện rất cụ thể qua giọng văn lên án gay gắt, từ ngữ mạnh mẽ, đanh thép như: “con đã thiếu lễ độ với mẹ”. “bố không thể nén cơn tức giận”.
Đoạn đầu của bức thư, bố En-ri-co đã có những lời nói vô cùng nghiêm khắc trước lỗi lầm của En-ri-cô và đưa ra những lời cảnh cáo đối với con “Việc như thế con không bao giờ được tái phạm nữa”. Chính nhờ những lời lẽ thể hiện sự nghiêm khắc đã có phần tác động vào nhận thức của En-ri-co. Bức thư còn là hình ảnh của người mẹ, mẹ En-ri-co hiện lên với sự dịu dàng, hiền hậu và bao dung, tuy rất bình dị nhưng ẩn sâu trong đó lại vô cùng lớn lao. Khi En-ri-co ốm, người mẹ đã luôn tận tụy, sốt sắng lo lắng ngày đêm, chăm sóc cho cậu bé “thức suốt đêm, chông chừng hơi thở hổn hển của con, quằn quại vì nỗi lo sợ, khóc nức nở khi nghĩ rằng có thể mất con”.
Đây cũng là hỉnh ảnh thân quen của tất cả những bà mẹ khác, những người mẹ cao cả, hi sinh và yêu thương con vô bờ bến “bỏ hết một năm hạnh phúc” để có thể “tránh cho con một giờ đau đớn”, hay là “mẹ có thể đi ăn xin để nuôi con, có thể hi sinh tính mạng để cứu sống con”. Tất cả những người mẹ nói chung và mẹ của En-ri-co nói riêng đều mang một ý nghĩa và vai trò đặc biệt sâu sắc, mẹ chính là cội nguồn sinh thành, là sự cưu mang, che chở, lớn lên rồi mẹ lại là điểm tựa bên cạnh con trong cuộc đời “mong ước thiết tha được nghe lại tiếng nói của mẹ, được mẹ dang tay đón vào lòng”. Dù chúng ta có lớn lên, mạnh mẽ bao nhiêu thì cũng sẽ cảm thấy yếu đuối khi không còn mẹ, và có lẽ đối với mỗi người con, nỗi bất hạnh và đau khổ nhất chính là không còn mẹ nữa. “ngày buồn thảm nhất tất sẽ là ngày mà con mất mẹ”.
Văn bản đã phác họa cho người đọc một chân dung của người mẹ với tình yêu thương con tha thiết, sâu sắc và cao cả. Bức thư của người cha nói về mẹ của En-ri-cô nhưng qua đó chúng ta lại thấy được người mẹ – người phụ nữ tuyệt vời đều mang những vai trò cực kì quan trọng đối với cuộc sống của chúng ta. Chính vì vậy, những người con cần phải biết kính trọng, hiếu thảo và cố gắng đền đáp công lao sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ.