Từ bao giờ, câu nói huyền thoại của nam ca sĩ Thái Bình 'mình thích thì mình vẽ lên thôi' đã trở thành câu cửa miệng của không ít bạn trẻ. Theo đó, không ít người liên tục dùng mẫu câu nói: 'Mình thích thì mình… thôi' để trả lời khi được hỏi lý do cho hành động nào đó.
Tôi không biết và không hiểu từ bao giờ các bạn 'thích là làm', 'thích là chụp', 'thích là cởi' để giải thích, biện minh cho sự nổi loạn của mình, đi ngược luôn cả những giá trị đạo đức thông thường. Rõ ràng tuổi trẻ thì ngắn, việc để làm thì nhiều, nhưng đâu phải làm những điều như vậy?
Do tiếp xúc với rất nhiều quan điểm mới, một bộ phận có suy nghĩ thoáng hơn trong nhiều vấn đề, từ bạo dạn quá thành bất chấp tất cả, bỏ qua các chuẩn mực xã hội từ trước đến nay. Thậm chí, đơn giản thì thích thể hiện, thích lưu lại những hình ảnh 'khác người' để câu like trên facebook, rồi vin cái cớ 'lưu lại khoảnh khắc tuổi trẻ' mong được chú ý.
Tôi không hề phủ nhận việc cá tính nổi trội hơn một chút là xấu, là không tốt. Không ai muốn mình trở thành một con người mờ nhạt giữa một cộng đồng trẻ năng động. Bạn thích thì bạn làm, ok, không ai cấm đoán được cả. Thế nhưng thể hiện 'cái tôi' quá đáng lại là một việc hoàn toàn khác.
Chúng ta thấy nhan nhản trên mạng những vụ scandal cũng vì thể hiện 'cái tôi', vì 'thích là làm thôi', bất chấp hết. Từ hiện tượng Tùng Sơn nổi lên một cách 'quằn quại', 'đau khổ' đi thi hát với phương châm 'mình thích thì mình hát' trở thành đề tài nóng bỏng trên mạng xã hội trong thời gian dài. Người ta chế giễu, thậm chí miệt thị, xúc phạm Tùng Sơn vậy nhưng người ta vẫn không khỏi tò mò với từng hành động của 'công chúa thủy tề này'.
Cũng cách đây không lâu, một thiếu gia con nhà giàu đã quay một đoạn clip dài 30 phút ghi lại cảnh tắm bằng… tiền, anh chàng không ngừng tung những tờ tiền để thể hiện độ giàu có và độ chịu chơi của mình, ừ thì 'mình thích thì mình tắm thôi'.
Dù bị ném đá nhưng 9X này vẫn không hề bận tâm và cho rằng đây là một hình thức để thu hút một lượng lớn người theo dõi trên facebook. Thậm chí các bạn trẻ còn thách thức dân mạng khi cho rằng họ 'ném đá' vì ghen tị.
Và còn rất nhiều bạn trẻ khác cũng làm những hành động tương tự, 'mình thích thì mình điên thôi', 'mình thích thì mình hẹn nhau ra phố đi bộ đánh thôi', chẳng cần biết mọi người nghĩ gì.
Nghĩ gần thì 'mình thích thì mình… thôi' chỉ là trò vui, giải trí nhưng nghĩ xa hơn thì những bạn trẻ này đang tạo tiền lệ xấu cho giới trẻ Việt, cứ làm khác người đi, cứ tạo scandal đi rồi sẽ nổi tiếng. Nó khiến cho phông văn hóa bị đi xuống và tụt hậu. Và chắc chắn sẽ còn nhiều người đi theo con đường này, càng độc, càng dị, càng lạ càng tốt. Rồi sẽ tạo ra thêm một thế hệ trẻ bất chấp tất cả để nổi tiếng, một nền văn hóa mất đi những chuẩn mực lẽ ra phải có.
Các bạn ơi, đâu phải cứ thích làm gì thì làm được đâu! Nếu cứ thích là làm một cách nổi loạn, buông thả thế này thì người trẻ không còn biết đâu là giá trị sống, đâu là bản sắc của dân tộc, đâu là nét đẹp riêng của bản thân mình. Tệ hại nhất là những người sống không còn biết tự trọng, biết liêm sỉ chỉ vì lối sống vị kỷ và thỏa mãn cho những nhu cầu thấp hèn của họ.
Giới trẻ ngày nay nhiều khi tự cho mình quyết định mọi thứ nên thường bỏ ngoài tai những lời khuyên của người lớn. Họ dám làm tất cả, nhưng quá liều lĩnh và thiếu kinh nghiệm. Họ dám nghĩ, nhưng nhiều lúc quá bồng bột và non nớt. Vì thế, không ít sai lầm đã phải trả bằng giá quá đắt. Họ đang tự yêu 'cái tôi', yêu 'tuổi trẻ' đến mức tự cho mình bỏ qua, coi thường sự đánh giá, nhìn nhận của xã hội. Họ tự đo mình bằng những thang giá trị mà xã hội chưa từng hoặc sẽ không bao giờ chấp nhận.
Tôi không phủ nhận bạn thiếu tài năng, thiếu nỗ lực, thiếu nhiệt huyết, nhưng đừng lấy tài năng, đừng lấy nỗ lực của mình để đi làm những điều 'mình thích thì mình làm' để thả thính câu like, câu view, lôi kéo đồng bọn…
Thực sự mà nói, một bộ phận thế hệ trẻ đang phải trải qua cuộc 'khủng hoảng về giá trị', mất định hướng, quay cuồng, sống vội, sống buông thả.
Chúng mình còn rất nhiều thứ mình thích để làm tốt, để giá trị bản thân được ghi nhận, để xã hội ủng hộ, đồng tình, để lưu lại khoảnh khắc tuổi trẻ đẹp nhường này. Tại sao lại cứ phải chạy theo những điều tầm thường, đạo lý cương thường đảo điên đến vậy?