LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết một văn bản ngắn kể về một việc làm của bản thân

3 trả lời
Hỏi chi tiết
168
1
0
Bạch Phàm
23/09/2019 20:04:40
Cho đến bây giờ, mỗi khi tôi và Hoa sánh vai nhau trên con đường làng quen thuộc tới trường thì những kỉ niệm năm nào lại hiện về trước mắt tôi như mới hôm qua. Kỉ niệm đó là việc tốt mà tôi và Hoa không bao giờ quên được.
Lúc ấy, đã gần đến giờ vào lớp. Các bạn đã đến gần đông đủ, riêng chỉ có bàn trực nhật của cái Hoa là vẫn chưa thấy ai đến. Thấy vậy, tôi lên tiếng: “Các bạn ơi, hôm nay bàn nào trực nhật mà chưa làm nhỉ?”. Mi lên tiếng: “Hôm nay là bàn cái Hoa đấy, ban nãy tớ đi học còn thấy nó đang gánh nước tưới rau”. Thấy thế, tôi suy nghĩ một lát rồi nói: “Chúng mình mỗi người một tay giúp bạn ấy vào lớp chẳng vào lớp bây giờ”. Cái Uyên lên tiếng: “Mặc kệ, chúng mình cứ thoải mái chơi đi, có phải bàn mình đâu mà phải lo, cậu thích thì đi mà làm”. Tôi không nói gì, lặng lẽ đi mượn chổi quét lớp.
Đầu tiên, tôi vẩy nhẹ một ít nước lên nền nhà rồi quét cho đỡ bụi, tôi móc từng gậm bàn, gậm ghế chẳng mấy chốc lớp đã sạch bóng. Xong rồi kê lại bàn ghế cho ngay ngắn và chạy đi xách nước, giặt giẻ lau bảng. Vừa xách nước vào tới lớp thì cái Hoa đã hớt hả chạy vào đã thấy lớp sạch tinh tươm. Từ cửa văn phòng, ba tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp. Tôi nhanh chân vào vị trí xếp hàng với khuân mặt đỏ bừng, lấm tấm mồ hôi. Bạn cờ đỏ cũng đã có mặt. Cô giáo bước vào lớp, tất cả đứng dậy chào cô. Cô giáo đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, có vẻ rất hài lòng rồi cho chúng tôi ngồi xuống. Cô nói:
- Hôm nay bàn em Hoa trực nhật rất tốt, lại đúng giờ. Cô mong cả lớp học tập tinh thần làm việc của bàn bạn Hoa thì lớp ta sẽ rất tốt.
Cả lớp tôi không có ai nói gì, đều đưa mắt về phía tôi. Hoa nghẹn ngào lên tiếng:
- Thưa cô, em xin lỗi cô và bạn Ánh. Hôm nay đến phiên bàn em trực nhật nhưng mẹ em ốm, sáng sớm em phải đi tưới rau giúp mẹ. Vì trời lạnh nên em không đi sớm được chính bạn ấy đã giúp em đấy ạ.
Nghe Hoa, cô giáo nhẹ nhàng nói:
- Cô hiểu rồi, thế là bàn em Hoa không trực nhật, nếu không có bạn ấy thì lớp ta bây giờ sẽ ra sao đây? Ánh quả là một học sinh đã làm được việc tốt rồi đó. Chúng ta nên học tập bạn Ánh nhé! Cả lớp mình có đồng ý không?
Chúng tôi thi nhau: "Có ạ!" Nghe cô giáo nói, các bạn cảm thấy thật xấu hổ về hành động của mình. Việc tốt của tôi là như thế đấy, tuy nó rất nhỏ bé thôi nhưng no thật ý nghĩa. Qua câu truyện này tôi cũng muốn gửi tới các bạn một thông điệp: Phải biết chia sẻ, cảm thông với bạn bè trong những lúc họ gắp khó khăn. Có như thế thì cuộc sống của chúng ta mới tốt đẹp hơn.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Asuka yuno
23/09/2019 20:12:03
Hôm đó, cô trả vở Toán cho cả lớp. Đó là môn yêu thích nhất của Linh. Nhưng không hiểu sao hôm nay vẻ mặt của Linh rất lo lắng, và tôi còn thấy Linh cứ quay bên này, quay bên kia mãi.
Cô vừa trả vở xong cho các bạn thì đến giờ ra chơi. Tôi liền đến bên Linh. Linh nói: Hôm nay, bố mẹ tớ đi làm sớm, tớ không kịp xin mẹ 9.000đ để mua bút Nét hoa viết vào vở Toán. Linh sực nhớ ra và reo lên, A! Đúng rồi! Cậu có hai cái bút Nét Hoa, cậu có thể cho tớ mượn một chiếc được không? Tôi đứng ngẫm nghĩ một lúc rồi tự đặt câu hỏi cho chính mình: Có nên cho Linh mượn bút không nhỉ? Tôi hơi băn khoăn. Tiếng trống đã vang lên. Tôi liền về chỗ của mình. Cả lớp ngồi vào chỗ hát xong và Linh cắm cúi viết bài ngay để khỏi trễ giờ. Linh thấy thế nài nỉ tôi cho mượn bút. Cuối cùng tôi cũng quyết định được và gọi nhỏ: Linh ơi! Tớ cho cậu mượn bút này. Chiếc bút đó do mẹ tặng tôi nhân ngày sinh nhật. Màu mực của chiếc bút rất đẹp. Linh nhận được, vẻ mặt phấn khởi lắm. Mỗi khi viết xong mấy chữ, tôi lại ngẩng lên và cảm thấy mực cứ vơi dần đi theo dòng chữ, con số ngay ngắn, thẳng hàng nằm trên trang giấy của bạn. Hết giờ Toán, Linh trả cho tôi chiếc bút và nói: Cảm ơn cậu vì đã cho tớ mượn chiếc bút nhé! Hôm sau, cô trả vở Toán, cả tôi và Linh đều được điểm 10. Tôi mừng lắm vì đã làm được một việc giúp bạn.
Khi về đến nhà tôi kể lại cho mẹ nghe. Mẹ nói: Con hãy cố gắng giúp bạn nhiều hơn khi gặp khó khăn nhé! Tôi như thấm thía câu nói đấy của mẹ và tôi không bao giờ quên được câu chuyện xảy ra ngày hôm đó.
0
0
Death Angel
23/09/2019 21:32:01
Bố mẹ là người yêu thương ta nhất, dẫu cho bao lỗi lầm, bao thất bại của chúng ta đều được bố mẹ bao dung tha thứ. Em còn nhớ như in cái lần phạm lỗi của mình khiến ba mẹ buồn lòng, đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy cay cay ở khoé mắt.
Hôm đó là ngày lễ, em được nghỉ. Bố mẹ em làm công nhân nên làm cả tháng không có ngày nghỉ. Mẹ giao cho em trách nhiệm ở nhà chăm em. Mẹ dặn:
- Cháo mẹ có nấu sẵn trên bếp rồi, em ngủ dậy thì con lấy cho em ăn. Bữa trưa mẹ cũng đã chuẩn bị rồi, con xem hâm đồ ăn lại rồi hai anh em cùng ăn.
Em vâng lời mẹ. Rồi bố chở mẹ đi làm. Nhân lúc em chưa ngủ dậy, cả nhà đi vắng nên em trộm mở máy tính của bố và ngồi chơi điện tử. Vì trò chơi hấp dẫn quá nên em quên khuấy luôn việc trông em. Khi nhỏ em tỉnh dậy, nó khóc quấy cả lên, em xuống dỗ rồi lấy cháo cho nó tự ăn, xong nhanh chóng lên chơi tiếp ván điện tử. Đang chơi say sưa thì tiếng "xoảng ..xoảng" dưới nhà vọng lên, em hoảng hồn bật dậy, hớt hải chạy xuống nhà thì thấy em khóc bù lu bù loa, nước chảy loang khắp nhà, hơi nghi ngút, chân trái của nó đang nằm trong vũng nước sôi. Em hoảng loạn, nhanh chóng tới bế nó ra nhưng không kịp, vì nước nóng quá nên chân em bị bỏng nặng. Em chạy qua nhà bác hàng xóm nhờ bác chở đi bệnh viện rồi gọi bố mẹ vào.
Nghe tin, mẹ vội vàng vào viện. Sau khi được bác sĩ khám và tiêm thuốc, em đỡ đau hơn, thấy mẹ miệng nó cười toe toét như không có chuyện gì:
- Con không sao đâu mẹ
Nhìn nhỏ em mà em vừa thương vừa ân hận. Mẹ đưa mắt nhìn em bằng ánh mắt đầy thất vọng:
- Mẹ dặn con thế nào mà giờ còn để em bị bỏng như thế này hả Huy? Em cúi gằm mặt xuống, nước mắt chảy ròng:
- Con xin lỗi mẹ, xin lỗi em, con sai rồi, là con sai rồi
Mẹ thở dài, suy nghĩ còn bố xoa đầu em, ân cần bảo:
- Thôi, ai mà chẳng có lỗi lầm, quan trọng là biết mình sai thì phải biết cách sửa lỗi, con ạ.
Em gối đầu vào vai bố, tiếng "dạ" sụt sùi trong dòng nước mắt.
Đó là kí ức mà em nhớ mãi, từ đó về sau em luôn dặn mình phải luôn nhớ lời bà mẹ và không bao giờ chơi trò chơi ấy một lần nào nữa.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 7 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư