Với ngòi bút sáng tạo, tài hoa, nhà thơ Nguyễn Du đã họa nên bức tranh thiên nhiên mùa xuân tươi sáng, giàu sức sống lãng mạn: "Ngày xuân con én...một vài bông hoa". Hình ảnh ẩn dụ "con én đưa thoi" gợi khung cảnh bầu trời xuân tưng bừng với cánh én rộn ràng chao đi liệng lại như thoi đưa. Nét vẽ tài hoa ấy không chỉ gợi tả không khí nhộn nhịp của mùa xuân, gợi cảm giác thời gian trôi đi rất nhanh mà còn gợi cảm lòng người: thoáng chút bâng khuâng, tiếc nuối của nhà thơ về một mùa xuân đẹp trôi đi nhanh quá. Cảnh được gợi ra không phải đầu xuân mà đã là cuối xuân bởi lẽ chín mươi ngày xuân mà đã trôi qua sáu mươi ngày trong hành trình của nó. Nhưng điều đặc biệt là cảnh vật cuối xuân song không tàn tạ héo úa mà vẫn tươi sáng với "thiều quang". " Thiều quang" là ánh sáng của mùa xuân, là khí xuân bao trùm cảnh vật. Ánh sáng đẹp đẽ ấy đã mang đến cho mùa xuân vẻ đẹp rạng rỡ, bừng nên tươi sáng. Cái đẹp của bức tranh xuân dưới ngòi bút thiên tài của Nguyễn Du Là ở sự hòa sắc đầy chất hội họa qua những tính từ giàu sức gợi tả, gợi cảm. Sắc "xanh" mỡ màng của cỏ non như hòa vào sắc xanh của bầu trời gợi cảm giác bất tận, trời và đất như liền một dải qua từ "tận". Sắc "trắng của hoa lê đã được thi sĩ điểm vào nền xanh mênh mông giàu sức sống ấy, gợi lên linh hồn của bức họa ngày xuân gợi lên cảm giác tinh khôi, tinh khiết, trong trẻo, làm nổi bật sắc xanh của cỏ cây. "Xanh" và "trắng" là hai sắc màu nhẹ nhàng tươi sáng đã gợi tả thật thần tình đã gợi tả thật thần tình vẻ đẹp trong trẻo thanh khiết giàu sức sống của mùa xuân.