Đầu năm học, bàn ghế toàn trường được trang bị mới, chuẩn hóa cơ sở vật chất.
Bạn Quang đã có lần nói với chúng em: "Cái bàn này là Vương quốc của chúng mình. Mỗi đứa làm lãnh chúa một Tiểu Vương quốc".
Ở lớp 1, lớp 2, lớp 3, hai học sinh ngồi học một bàn. Lên lớp 4, lớp 5, mỗi bàn có 4 học sinh ngồi học. Lớp 4E của chúng em có 12 bộ bàn ghế, chia thành 2 dãy, em ở tổ 1 ngồi bàn thứ 3 dãy bên trái.
Mười hai bộ bàn ghế đóng theo kích thước như nhau, cùng một thứ gỗ, một dáng kiểu xếp đều tăm tắp. Thế nhưng không hiểu vì sao, em cảm thấy bộ bàn ghế 4 đứa chúng em ngồi là xinh đẹp nhất. Bàn cao 0,7 mét, mặt bàn rộng 0,35 mét, dài 1,8 mét. Ngăn bàn rộng chứa được chiếc cặp học sinh và toàn bộ sách vở, dụng cụ học tập mang theo hàng ngày. Mặt bàn bằng gỗ ván ép, đánh véc-ni màu nâu thẫm, rất bóng, ưa nhìn. Bàn chúng em được gắn số 3 ở phía hai đầu; mặt bàn ghi rõ các số: 9, 10, 11, 12. Bạn Quỳ nhóm trưởng ngồi ở vị trí số 9, em số 10, bạn Hưng số 11, bạn Quyền số 12. Mỗi đứa trong giờ học đều có một lãnh thổ riêng, một giang sơn riêng.
Đầu năm học, bàn ghế toàn trường được trang bị mới, chuẩn hóa cơ sở vật chất. Nội quy trường rất nghiêm. Học sinh nào viết, vẽ, dùng dao nhọn khắc lên bảng, lên bàn sẽ bị phạt rất nặng, phải bồi thường. Các bàn đều sạch bong; nhóm em đứa nào cũng thấy bàn học số 3 của mình như còn mới. Mặt bàn rộng và phẳng, đủ để quyển sách giáo khoa, vở bài tập và hộp bút. Giờ chính tả, mặt bàn đã giúp chúng em viết đúng, viết nắn nót, viết đẹp được điểm cao; cảnh chạm khuỷu tay nhau lúc tập viết, lúc làm bài không còn nữa.
Buổi sáng đến lớp, cái bàn thân thuộc như mở rộng cánh tay đón chào em, nhất là khi em vừa đút cái cặp sách vào ngăn bàn. Lúc ra về, cái bàn trở nên lặng lẽ. Ngày lễ, ngày Chủ nhật nghỉ học được ở nhà, có lúc em bâng khuâng nhớ nó.
Ngồi lên ghế, đặt 2 bàn tay lên mặt bàn, lắng nghe cô giáo giảng bài, có lúc em cảm thấy cái bàn học đang truyền cho em bao trìu mến, nó nhắc nhở em và các bạn em hãy cố gắng vươn lên học giỏi và ngoan ngoãn.
Đã có lần cô giáo nhắc lại câu thơ của Nguyễn Trãi. "Án sách, cây đèn hai bạn cũ", rồi cô giảng giải: "án" là cái án thư, cái bàn của các cụ ngày xưa. Em chợt nghĩ cái bàn học ở trường, ở nhà là người bạn của tuổi thơ. Em thấy yêu quý cái bàn học của mình nhiều lắm.