Một gia đình nọ có hai mẹ con. Bà mẹ khoảng 40 tuổi. Người con trai khoảng mười tuổi. Một lần, người mẹ ốm nặng. Cậu con trai thương mẹ lắm, tận tụy chăm sóc mẹ ngày đêm nhưng bệnh của người mẹ vẫn không thuyên giảm.
Nghe có người nói muốn chữa khỏi bệnh cho mẹ phải đi tìm một bông hoa lạ mọc trong rừng sâu. Nơi ấy không có người qua lại vì có nhiều rắn rết. Tuy rất sợ rắn rết nhưng vì thương mẹ nên người con quyết chí lên đường. Cậu đi vào rừng, đi mãi vẫn chưa đến nơi có bông hoa lạ. Chân tay cậu đã bị gai rừng cào xước đến chảy máu. Cậu vẫn không nản chí. Đến bên một dòng suối, nước chảy xiết, cô không thể lội qua được. Cậu ngồi khóc. Bỗng một bà tiên xuất hiện. Bà hỏi cậu với giọng nhân từ:
- Vì sao con khóc?
Cô lẽ phép thưa:
- Dạ, thưa bà, mẹ con ốm nặng, phải có bông hoa rừng lạ mới chữa khỏi bệnh. Con đi hái hoa nhưng đến đây con không qua được dòng suối này.
Cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của cậu bé, bà tiên đã tặng cậu bé bông hoa lạ đó. Nhận bông hoa quý, cậu bé cám ơn bà tiên rồi xin phép về ngay để kịp chữa bệnh cho mẹ.
Nhờ bông hoa lạ đó, người mẹ khỏi bệnh. Hai mẹ con sống vui vui vẻ, khỏe mạnh.