Tôi là sứ giả của triều đình. Cuộc đời tôi từng được chứng kiến một câu chuyện vô cùng kỳ lạ và huyền diệu về một cậu bé mà cả cuộc đời này có lẽ tôi không bao giờ có thể quên được. Năm ấy, đất nước chúng ta có giặc ngoại xâm. Bọn giặc Ân lăm le và có mưu đồ xâm lược nước ta, cướp lãnh thổ. Chúng vô cùng hùng mạnh và lực lượng lại rất đông. Quân đội tinh nhuệ trong triều đình không thể nào kháng cự lại được. Nhà vua vô cùng lo lắng cho tình hình đất nước, số phận của nhân dân bá tánh nên ngài đã truyền chỉ cho tôi đi khắp mọi nơi trên đất nước chiêu mộ người tài, anh hùng giúp nước chống giặc ngoại xâm. Tôi nhận chỉ và phi ngựa đi khắp mọi nơi tìm anh hùng. Đi đi mãi, đi mãi, tôi chẳng tìm được ai. Bỗng một hôm, tôi tới một ngôi làng nhỏ, đi qua một ngôi nhà thì một người đàn bà ra cửa đón tôi. Thấy lạ, tôi xuống ngựa hỏi:
- Bà muốn gì ở tôi?
Người đàn bà khẩn hoảng trả lời tôi:
- Thưa sứ giả, con trai tôi muốn xin vua cho đi đánh giặc cứu nước. Mong ngài có thể chấp nhận ạ !
Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui sướng như mở cờ trong bụng:
- Dẫn tôi đi gặp con trai bà.
Người đàn bà kính cẩn dẫn tôi vào trong nhà. Tôi hết sức hoảng hốt khi biết đứa con trai muốn đi đánh giặc là một cậu bé mới ba tuổi. Tôi gằn giọng:
- Bà đùa tôi ư? Thằng bé này mà đòi đi đánh giặc sao?
- Dạ...thưa sứ giả... – Người đàn bà khúm lúm, thật thà đáp – Tôi cũng không giấu gì ngài. Con trai tôi ba tuổi mà không biết nói biết cười. Nhưng khi nãy nghe tiếng ngài bên ngoài thì thằng bé bỗng cất tiếng nói “Mẹ hãy ra mời sứ giả vào đây cho con”. Tôi thực sự rất ngạc nhiên về điều. Mong sứ giả bớt giận. Đây hoàn toàn là sự thật ạ.
Nghe xong câu chuyện giãi bày của người đàn bà, tôi đoán đây là một cậu bé kỳ lạ. Theo linh cảm, tôi đồng ý nhận lời về triều gửi lời lại tới vua. Cậu bé dõng dạc nói:
- Ngươi hãy về tâu với vua là chuẩn bị cho ta một con ngựa sắt, một áo giáp sắt, một cây gậy sắt. Ta sẽ dẹp lũ giặc này.
Phong thái, lời nói của cậu bé ba tuổi này toát ra vô cùng khí chất và oai phong. Tôi lập tức phi ngựa về triều đình tâu với vua về câu chuyện kỳ lạ này và nhà vua đã sai người chuẩn bị những thứ mà cậu bé ấy cần. Ngày hẹn đã tới, tôi cùng binh lính mang những thứ mà cậu bé cần tới. Sau một thời gian ngắn không gặp mà cậu bé lớn nhanh như thổi, suýt thì tôi không nhận ra. Tôi trao lại ngựa sắt, áo giáp sắt và gậy sắt cho cậu bé. Ngay lập tức, cậu bé phi ngựa và con ngựa sắt bay lên trời, phi thẳng tới chỗ bọn giặc Ân đang càn quét dữ dội. Tôi cùng binh lính cũng phi ngựa tới đó để có thể giúp sức cậu bé khi cần. Khi chúng tôi tới nơi thì xác giặc đang nằm ngổn ngang trên mặt đường. Trận chiến đang diễn ra ác liệt thì gậy sắt bị gãy. Cậu bé nhanh chóng nhổ bụi tre ngà bên đường làm vũ khí tiếp tục chiến đấu. Cuộc chiến diễn ra vô cùng ác liệt.
Sau khi cuộc chiến kết thúc, giặc Ân bị tiêu diệt không còn lấy một tên, cậu bé cho ngựa bay lên đỉnh ngọn núi Sóc Sơn rồi bay về trời. Từ đó, nhân dân Việt Nam ta gọi cậu bé là Thánh Gióng và đặt đền thờ ở nhiều nơi.