Vào đời Hùng Vương thứ sáu, ở một làng nọ, có hai vợ chồng già hiền lành, chăm chỉ mà vẫn chưa có con. Một hôm, người vợ ra đồng, ướm thử lên một dấu chân thì kì lạ thay, về nhà mang thai. Sau mười hai tháng, sinh ra một đứa trẻ mà lên ba vẫn chưa biết nói, biết cười. Đúng lúc ấy, giặc Ân tràn vào nước ta xâm lươc. Nhà vua kêu sứ giả đi tìm người tài. Ai ngờ đâu, khi sứ giả đi đến làng đó, cậu bé đột nhiên biết nói, biết cười, lại bải người mẹ gọi sứ giả vào. Sứ giả vào, cậu bé liền bải sứ giả về tâu với nhà vua cần chuẩn bị những gì. Sứ giả vội trở về báo tin với nhà vua. Từ hôm đó, cậu bé bỗng lớn nhanh như thổi, ăn bao nhiêu cũng không đủ. Hàng xóm, láng giềng phải góp cơm, gạo, quần áo để nuôi cậu bé. Rồi khi giặc đến, cậu bé không biết nói, biết cười ngày nào bỗng vươn mình trở thành một tráng sĩ. Gióng liền cưỡi ngựa sắt ra trận, đi đến đâu giặc chết đến đó