Đặt nỗi nhớ người yêu lên đầu, Kiều không giấu được nỗi nhớ thương da diết của mình đối với Kim Trọng. Hơn nữa điều này vừa phù hợp với tâm lý nhân vật vừa thể hiện được ngòi bút tinh tế khi sử dụng hình thức ngôn ngữ độc thoại nội tâm nhân vật của Nguyễn Du. Nhớ về Kim Trọng Thuý Kiều nhớ về mối tình đầu đẹp đẽ ngây thơ khi nghĩ về chàng nàng luôn tưởng nhớ. Chỉ với một từ "tưởng" tác giả đã cho người đọc hình dung ra một nỗi nhớ triền miên da diết. Với ngôn ngữ độc thoại nội tâm đặc sắc, cảnh cũ người xưa bỗng hiện về trong kí ức ức của nàng. Nàng nhớ lời hẹn ước hôm nào dưới ánh trăng sáng hai người cùng thề nguyền sắt son cùng đi với nhau đến trọn đời"Tưởng người dưới nguyệt chén đồng". Vậy mà giờ đây mỗi người một ngả cách biệ chia xa:"Tin sương luống những tày trông mai chờ". Kiều đau đớn xót xa ân hận như một kẻ phụ tình. Nàng tưởng tượng KT vẫn chưa bt j, vẫn ngày đêm chờ nàng mà uổng công vô ích. Rồi bất chợt nàng liên tưởng tớ i thân phận cô đơn buồn tủi của mình:"Bên trời góc bể bơ vơ". Nhưng có lẽ day dứt nhất là Kiều bị MGS lm nhục và bị ép tiếp khách nên có lẽ nỗi đau đớn nhất lúc này là:"Tấm son gột rửa bao giờ cho phai". Với câu hỏi tu từ TK đã bày tỏ tấm lòng sắt son của mk, tấm lòng nhớ thương KT sẽ không bao giờ phai mờ nguôi quên dù có gặp nhiều trắc trở trên đường đời hoặc có thể hiểu tấm lòng sắt son của Kiều cho dù có bị vùi dập hoen ố biết bao giờ gột rửa được nhưng dù hiểu theo cách nào ta vẫn thấy đc tấm lòng thuỷ chung vị tha của Kiều. Càng nhớ người yêu Kiều càng thấm thía cảnh bơ vơ trống trải của mk, càng nuối tiếc mối tình đầu đẹp đẽ ngây thơ trong sáng, càng ý thức cao tấm lòng thuỷ chung với chàng KT. Cũng từ đó người đọc trân trọng nghĩa tình sâu đậm sự khát khao hạnh phúc, tấm lòng thuỷ chung của Kiều. Nơi lầu NB một mk chiếc bóng bơ vơ ko bt ngày mai ra sao, Kiều ko nghĩ cho bản thân mk mà lun hướng về KT.