Sinh ra và lớn lên ở vùng đất nông thôn, từ nhỏ đã được sống trong không gian trong lành ít khói thị thành. Ngày ngày được ngắm cảnh làng quê thân thuộc, nghe tiếng chim hót xa xa từ vườn nhà ai, ngắm nhìn những khóm hoa mười giờ nở rộ ven đường, em càng thấy thiên nhiên nơi quê mình thật đẹp.
Con đường dẫn vào làng là hàng phượng vĩ, mỗi mùa hè, hoa nở đỏ rực cả một góc trời, màu phượng vĩ đỏ như màu chiếc khăn quàng chúng em đeo hằng ngày đến trường. Hàng phượng này được trồng từ khi em còn nhỏ xíu, đến bây giờ cây cũng đã già, tán rộng hơn, che kín cả một con đường. Nhờ có hàng phượng mà cái nắng mùa hạ ít đi phần oi ả. Mùa phượng nở, lũ trẻ trong làng lại ra nhặt quả phượng lấy nhụy chơi “chọi gà”, những lúc ấy mới vui làm sao.
Dòng sông Hồng vắt ngang qua ngôi làng, vừa là nơi trước kia bà hay giặt áo, cũng là nơi dẫn nước vào tưới tắm cho ruộng lúa, vườn hoa. Ngắm dòng sông Hồng chảy hiền hòa, nhắm mắt cảm nhận làn gió nhẹ thổi qua, luồn vào từng kẽ tóc, thấy thật êm đềm và gần gũi. Bên dòng sông, những cánh đồng xa xa đang kỳ lúa chín, màu xanh nay đã phảng phất ánh vàng. Lúa là nguồn thu nhập kinh tế chính với người dân quê em, mỗi mùa gặt, ngắm cánh đồng lúa trải dài bát ngát tựa những tấm thảm vàng óng ánh được dệt bởi “những người con của trời”, đó là những người dân quê lao động cần cù vất vả. Im nghe tiếng sáo diều vi vu đâu đây, ngắm đàn cò trắng thẳng cánh vút bay, thấy tâm hồn mình nhẹ như mây trời.
Thiên nhiên thân thuộc với em còn là vườn cây ăn quả của nội, mỗi buổi chiều cùng nội ra tưới cây, hái từng trái bưởi, trái hồng đem về thắp hương, mùi hoa bưởi thơm thanh khiết, hòa cùng hương thơm nồng nàn từ cây hoa mộc và tiếng chim hót đâu đó trong vòm cây, thấy dường như tất cả thiên nhiên thu gọn lại trong vườn của nội. Và quên sao được những buổi chiều chạy dọc trên triền đê, chơi chuyền, thả diều, ngắm bầu trời cao và xanh, những hàng cau chạy dài trong ngõ,… Đẹp hơn cả là những vườn hoa cúc vàng, buổi tối những bóng điện nhỏ được thắp lên để sưởi ấm cho hoa, tường như những khu vườn ánh sáng nhìn thật thích mắt.
Thiên nhiên vùng quê em đẹp tựa một bức tranh sơn thủy, nơi mà con người có thể hòa mình vào mà sống một cuộc sống tách biệt với những phút giây ồn ã, chật chội của cuộc sống bận rộn, tìm lại những gì vốn là bản chất nhất của vẻ đẹp cuộc sống. Ngắm cảnh thiên nhiên nơi mình ở, em càng thêm trân trọng những phút giây bình yên và thêm yêu cuốc sống.