Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Hãy hóa thân thành nhà vua để kể lại những ngày xa cách và lúc gặp lại Tấm tại quán nước của bà lão cưu mang Tấm

hãy hóa thân thành nhà vua để kể lại những ngày xa cách và lúc gặp lại Tấm tại quán nước của bà lão cưu mang Tấm
4 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
142
0
0
Anh Đỗ
06/11/2019 20:15:23
Từ ngày về ở với bà cụ hàng nước, Tấm được sống trong khung cảnh ấm cúng của gia đinh. Bà cụ yêu quý Tấm vô cùng, coi cô như con đẻ. Còn Tấm cũng coi bà cụ như mạ. Cô quán xuyến lo toan hết mọi việc trong nhà. Bà cụ chỉ việc ngồi bán hàng. Sợ lộ tung tích, Tấm không dám ra ngoài. Nhưng cứ quanh quẩn trong nhà mãi, cũng có lúc cô cảm thấy trống trải, buồn bã. Những khi ấy, kỉ niệm lại xôn xao sống dậy...
Tấm nhớ lại ngày trước, khi còn ở nhà với dì ghẻ và Cám. Cuộc sống thật vất vả, tủi cực. Tuy thế, Tấm vẫn tìm thấy niềm vui lúc chăn trâu ngoài đổng hay xúc tép dưới ruộng, khoan khoái giữa thiên nhiên tươi đẹp, gió thổi lổng lộng, nắng sớm long lanh. Dù đi đâu, ở đâu, Tấm vẫn luôn luôn mong ước được trở lại với đồng quê, dẫu chỉ trong giây lát.
Tấm bổi hổi nhớ lại khung cảnh đẹp đẽ trong cung cùng với những ngày hạnh phúc êm ấm bên nhà vua. Tất cả đều hiện lên rõ ràng trước mắt cô...
Ngày hội năm ấy, Tấm bước lên thử hài trước bao con mắt ngưỡng mộ và ghen tị. Khi bàn chân Tấm nằm gọn trong chiếc hài thêu xinh đẹp, mọi người đã ổ lẽn kinh ngạc. Buổi đầu gặp gỡ nhà vua trẻ cũng là kỉ niệm khó quên, là hạnh phúc bất ngờ lớn lao trong đời Tấm. Có lần, Tấm ngồi têm trầu trên chiếc tràng kỉ, nhà vua chợt dừng đọc sách, đến bên cạnh Tấm. cầm trên tay miếng trẩu Tấm vừa têm, nhà vua ngắm nghía rỗi chợt hỏi:
- Sao miếng trẩu nàng tèm lại có hình dạng kì lạ thế này?
- Tâu bệ hạ! Têm trầu có nhiều cách, thiếp têm theo kiểu cánh phượng, vì thế mà miếng trầu trông xinh xắn hơn.
Nhà vua khen:
- Nàng có đôi bàn tay thật khéo léo. Ta chưa từng thấy ai têm trầu đẹp như nàng!
Rồi những ngày yên vui ấy qua mau. Mẹ con Cám bày mưu tính kế, quyết giết chết Tấm cho bằng được. Tấm cũng đã quyết liệt chống trả đến cùng.
Trong những ngày hoạn nạn, Tấm hiểu thêm về sự chung tinh của nhà vua đối với nàng. Tấm không còn nữa, nhà vua buồn lắm. Tuy Cám thưởng xuyên chăm sóc nhưng nhà vua vẫn thương nhớ Tấm không nguôi. Nhà vua yêu quý con chim vàng anh, suốt ngày thủ thỉ trò chuyện với chim, chẳng đoái hoài gì đến Cám. Rồi chim vàng anh xinh đẹp bị mẹ con Cám độc ác ăn thịt, vứt lông ra ngoài vườn. Từ đống lồng chim mọc lên hai cây xoan đào tươi tốt. Vua sai mắc võng giữa hai gốc xoan dào để nằm đọc sách và tưởng nhớ đến người vợ yêu quý của minh.
Chim vàng anh, hai gốc xoan đào, chiếc khung cửi, quả thị vàng đều là hoá thân của Tấm, cho nên Tấm đã chứng kiến tất cả. Vì thế mà nàng càng thương nhớ nhà vua. Ngồi têm trầu cho bà cụ hàng nước, Tấm rưng rưng nhớ về kỉ niệm xưa, nước mắt rơi trên miếng trầu cánh phượng. Tấm têm những miếng trầu thật đẹp và gửi vào đó bao niềm thương nhớ.
Ngày ngày, người qua kẻ lại nghỉ chân bôn hàng nước, uống bát nước chè anh, cầm miếng trầu, ai cũng tấm tắc khen sao mà khéo thế! Biết đâu, cũng có ngày, nhà vua đi qua đây... Tấm vừa làm vừa suy nghĩ miên man và hi vọng.
Rồi một hôm, có chàng thư sinh qua đường ghé vào quán nghỉ chân. Bà áo rót nước, đem trầu mời khách. Vừa nhìn tháy miếng trầu, người ấy đã nắm ấy tay bà lão hỏi dồn:
- Bà ơi bà, miếng trầu này ai têm mà khéo vậy?
- À, của con gái tôi têm đấy!
Nghe tiếng lao xao ngoài quán, Tấm đứng nép trong buồng, hồi hộp lắng nghe.
- Bà ơi, bà làm ơn cho tôi gặp người têm trẩu! Đúng là vợ tôi rồi! Tôi đã tìm nàng khắp nơi mà không thấy. Chi có nàng mới têm được những miếng trầu cánh phượng đẹp như thế này! Bà ơi, con gái bà đâu? Hãy cho tôi được gặp nàng!
Nghe lời cầu khẩn tha thiết, bà lão xiêu lòng định lên tiếng gọi. Vừa lúc đó, Tấm vén mảnh bước ra. Chủ, khách nhìn nhau ngỡ ngàng trong giây phút rồi nắm tay nhau sung sướng, nghẹn ngào.
Thì ra thương nhớ Tấm khôn nguôi, nhà vua đã cải trang thành một thư sinh, đi tìm Tắm khắp nơi. Miếng trầu cánh phượng đã thành chiếc cầu nối cho hai người sum họp:
Còn bà lão hàng nước vẫn chưa hết ngạc nhiên vì không thể ngờ cô gái ẩn náu trong quả thị hôm nào lại chính là hoàng hậu. Bà chân thành chia sẻ niềm vui và cầu chúc cho hai người mãi mãi hạnh phúc bên nhau.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Đỗ Dũng
06/11/2019 20:15:49
Hôm ấy tôi vẫn đi chợ như mọi ngày, ra khỏi đầu ngõ chợt ngửi thấy mùi thị thơm ngát, thoang thoảng đâu đây, cảm giác rất gần. Chợt nhìn lên trên, tôi thấy một cây thị cao lớn, cành lá sum suê, xanh tốt, nhưng lạ thay cây thị chi có duy nhất một quả, quả thị thật to, thật đẹp, chín vàng mọng, da căng tròn, sáng bóng. Tôi chợt lẩm bẩm: Thị thơm thế này nếu mà hái được mình sẽ đem về để ngửi chứ không ăn. Đột nhiên từ trên cao quả thị rơi ngay vào túi của tôi. Tôi mừng thầm, chắc có lẽ lời mong ước của mình đã cảm động trời cao chăng? Tôi ôm quả thị về cất kỹ trong buồng, thỉnh thoảng đem ra ngắm và ngửi mùi thơm ngào ngạt những lúc mệt nhọc.
Từ ngày có quả thị, trong nhà tôi bỗng dưng thay đổi hẳn, không biết từ đâu, cửa nhà gọn gàng, sân vườn sạch đẹp, đầy tiếng chim ca, múa hót. Lần nào đi chợ về, tôi cũng thấy cơm canh nấu dọn sẵn, để ngay ngắn trên bàn. Ban đầu tôi còn nghi ngại đi tới, đi lui suy nghĩ nát óc nhưng không biết ai, ở đâu? mà lại tốt bụng với mình thế. Chắc có lẽ người hảo tâm nào đó thấy mình sống cảnh đơn côi, hiu quạnh, già cả, đi lại khó khăn nên âm thầm giúp đỡ mình chăng? Tôi nghĩ vậy và ngồi xuống ăn ngon lành, cơm canh rất hợp khẩu vị của tôi, tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi ân huệ tốt đẹp này.
Một hôm đi chợ, tôi chợt nhớ là mình quên mang theo giỏ xách đựng đồ nên vội vàng quay lại. Vừa đi đến ngõ bỗng dưng nghe tiếng hát thanh tao, nhã nhẵn, thoát tục từ trong nhà tôi vọng ra Tôi tò mò nấp sau hàng rào quan sát: Một cô gái trông thật đẹp, hiền từ, nết na giống như cô tiên, đang làm giúp việc nhà cho tôi, vừa làm vừa hát thật vui tươi, yêu đời. Tôi mừng quá vội chạy vào hỏi:
- Có phải con đã giúp lão mấy tháng nay không?
Cô gái chợt giật mình, ngỡ ngàng, lúng túng nhỏ nhẹ trả lời tôi:
- Dạ, vâng ạ!
Con tên gì? Con từ đâu đến? Sao con lại giúp lão, … tôi hỏi dồn dập trong sự vui sướng, hân hoan vô cùng.
Rồi Tấm trả lời tôi từng câu một. Tôi ngồi nghe Tấm kể lại chuyện đời mình, những chuyện ngỡ như chỉ có trong chiêm bao, lại giáng xuống một cô gái tội nghiệp như Tấm. Nước mắt già nua của tôi tuôn trào, đắng môi thương cho số phận nghiệt ngã của Tấm. Gạt dòng nước mắt, tôi nói trong nghẹn ngào:
- Thôi từ nay con ở đây với lão, con cũng biết rồi đấy, lão chỉ có một mình, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo, con ở cùng lão cho thêm phần ấm cúng nghe con.
Tấm gật đầu đồng ý!
Thế là từ nay Tấm không còn phải lén lút, chui vào trong quả thị nữa. Tôi và Tấm yêu thương nhau như hai mẹ con, cuộc sống mới của tôi thật êm đềm, hạnh phúc.
Hằng ngày Tấm giúp tôi nấu cơm, dọn dẹp, … những lúc rãnh rỗi Tấm phụ tôi gói bánh, têm trầu, … để tôi bán. Từ khi có Tấm phụ giúp quán nước của tôi đông khách hẳn lên, nhiều lúc không còn ghế cho khách ngồi. Tiếng lành đồn xa, một hôm Vua đi ngang nghe nói ở quán nước của tôi sạch sẽ, bánh ngon và đặc biệt trầu tem rất đẹp. Vua bèn ghé vào nghỉ chân, uống nước.
Tôi đem trầu, nước dâng lên Vua.
Nhìn thấy miếng trầu tem có một không hai, Vua chợt nhớ tới vợ mình, bèn hỏi tôi:
- Trầu này ai tem?
Tôi trả lời:
- Trầu này do con gái lão tem.
- Lão có thể cho ta biết mặt con gái lão không?
Tôi gọi Tấm ra, vừa nhìn thấy Tấm, Vua nhận ra ngay vợ mình, Vua mừng rỡ, chạy lại ôm lấy Tấm không rời.
Tôi kể lại hết đầu đuôi mọi việc cho Vua nghe. Vua nghe xong thầm tự trách mình quá thờ ơ để cho mẹ con Cám rắp tâm hãm hại vợ, đến tưởng chừng như không còn cơ hội gặp lại nữa. Rồi truyền cho quân hầu đưa nàng về cung. Đồng thời lệnh cho quân sĩ bắt giam mẹ con Cám vào ngục tối chờ ngày xử tội.
Trước khi về cung Tấm muốn tôi đi cùng, nhưng tôi già rồi vào cung sợ làm vướng bận công việc của Tấm vả lại tôi sống ở đây mấy chục năm trời, giờ ra đi lòng không nỡ. Tấm đành chiều theo ý tôi, nói Vua cử người hầu ở lại chăm sóc, cơm nước, giúp đỡ cho tôi.
Vua tặng tôi rất nhiều món quà có giá trị để đền đáp công ơn nhưng tôi không nhận. Tôi nói với Vua rằng:
- Lão già rồi, có nhận cũng để đó, có dùng được hết đâu. Vua hãy đem ban phát cho những người nghèo khổ, khó khăn và cứu giúp những mảnh đời bất hạnh như Tấm là lão vui lắm rồi.
Vua thực hiện y theo ước nguyện của tôi. Còn sai quân hầu ở lại canh gác, bảo vệ cho tôi.
Hằng năm Tấm về thăm tôi 2 lần, hai mẹ con được dịp tâm tình, thủ thỉ, hàn huyên kể chuyện trong cung, ngoài đời thật vui vẻ, đấm ấm.
Lần này về thăm tôi, Tấm đã có mang long thai. Dự đoán cuối năm sẽ sanh, Tấm giục tôi phải cố gắng tập dưỡng sinh để có sức khoẻ tốt vào cung chăm cháu ngoại chứ, tôi cười… Cuộc đời tôi cô đơn, hiu quạnh không ngờ được hưởng phước lúc tuổi già xế bóng, có được đứa con hiếu thảo như Tấm thật hạnh phúc thay!
0
0
光藤本
06/11/2019 20:16:02
Hôm ấy tôi vẫn đi chợ như mọi ngày, ra khỏi đầu ngõ chợt ngửi thấy mùi thị thơm ngát, thoang thoảng đâu đây, cảm giác rất gần. Chợt nhìn lên trên, tôi thấy một cây thị cao lớn, cành lá sum suê, xanh tốt, nhưng lạ thay cây thị chi có duy nhất một quả, quả thị thật to, thật đẹp, chín vàng mọng, da căng tròn, sáng bóng. Tôi chợt lẩm bẩm: Thị thơm thế này nếu mà hái được mình sẽ đem về để ngửi chứ không ăn. Đột nhiên từ trên cao quả thị rơi ngay vào túi của tôi. Tôi mừng thầm, chắc có lẽ lời mong ước của mình đã cảm động trời cao chăng? Tôi ôm quả thị về cất kỹ trong buồng, thỉnh thoảng đem ra ngắm và ngửi mùi thơm ngào ngạt những lúc mệt nhọc.
Từ ngày có quả thị, trong nhà tôi bỗng dưng thay đổi hẳn, không biết từ đâu, cửa nhà gọn gàng, sân vườn sạch đẹp, đầy tiếng chim ca, múa hót. Lần nào đi chợ về, tôi cũng thấy cơm canh nấu dọn sẵn, để ngay ngắn trên bàn. Ban đầu tôi còn nghi ngại đi tới, đi lui suy nghĩ nát óc nhưng không biết ai, ở đâu? mà lại tốt bụng với mình thế. Chắc có lẽ người hảo tâm nào đó thấy mình sống cảnh đơn côi, hiu quạnh, già cả, đi lại khó khăn nên âm thầm giúp đỡ mình chăng? Tôi nghĩ vậy và ngồi xuống ăn ngon lành, cơm canh rất hợp khẩu vị của tôi, tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi ân huệ tốt đẹp này.
Một hôm đi chợ, tôi chợt nhớ là mình quên mang theo giỏ xách đựng đồ nên vội vàng quay lại. Vừa đi đến ngõ bỗng dưng nghe tiếng hát thanh tao, nhã nhẵn, thoát tục từ trong nhà tôi vọng ra Tôi tò mò nấp sau hàng rào quan sát: Một cô gái trông thật đẹp, hiền từ, nết na giống như cô tiên, đang làm giúp việc nhà cho tôi, vừa làm vừa hát thật vui tươi, yêu đời. Tôi mừng quá vội chạy vào hỏi:
- Có phải con đã giúp lão mấy tháng nay không?
Cô gái chợt giật mình, ngỡ ngàng, lúng túng nhỏ nhẹ trả lời tôi:
- Dạ, vâng ạ!
Con tên gì? Con từ đâu đến? Sao con lại giúp lão, … tôi hỏi dồn dập trong sự vui sướng, hân hoan vô cùng.
Rồi Tấm trả lời tôi từng câu một. Tôi ngồi nghe Tấm kể lại chuyện đời mình, những chuyện ngỡ như chỉ có trong chiêm bao, lại giáng xuống một cô gái tội nghiệp như Tấm. Nước mắt già nua của tôi tuôn trào, đắng môi thương cho số phận nghiệt ngã của Tấm. Gạt dòng nước mắt, tôi nói trong nghẹn ngào:
- Thôi từ nay con ở đây với lão, con cũng biết rồi đấy, lão chỉ có một mình, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo, con ở cùng lão cho thêm phần ấm cúng nghe con.
Tấm gật đầu đồng ý!
Thế là từ nay Tấm không còn phải lén lút, chui vào trong quả thị nữa. Tôi và Tấm yêu thương nhau như hai mẹ con, cuộc sống mới của tôi thật êm đềm, hạnh phúc.
Hằng ngày Tấm giúp tôi nấu cơm, dọn dẹp, … những lúc rãnh rỗi Tấm phụ tôi gói bánh, têm trầu, … để tôi bán. Từ khi có Tấm phụ giúp quán nước của tôi đông khách hẳn lên, nhiều lúc không còn ghế cho khách ngồi. Tiếng lành đồn xa, một hôm Vua đi ngang nghe nói ở quán nước của tôi sạch sẽ, bánh ngon và đặc biệt trầu tem rất đẹp. Vua bèn ghé vào nghỉ chân, uống nước.
Tôi đem trầu, nước dâng lên Vua.
Nhìn thấy miếng trầu tem có một không hai, Vua chợt nhớ tới vợ mình, bèn hỏi tôi:
- Trầu này ai tem?
Tôi trả lời:
- Trầu này do con gái lão tem.
- Lão có thể cho ta biết mặt con gái lão không?
Tôi gọi Tấm ra, vừa nhìn thấy Tấm, Vua nhận ra ngay vợ mình, Vua mừng rỡ, chạy lại ôm lấy Tấm không rời.
Tôi kể lại hết đầu đuôi mọi việc cho Vua nghe. Vua nghe xong thầm tự trách mình quá thờ ơ để cho mẹ con Cám rắp tâm hãm hại vợ, đến tưởng chừng như không còn cơ hội gặp lại nữa. Rồi truyền cho quân hầu đưa nàng về cung. Đồng thời lệnh cho quân sĩ bắt giam mẹ con Cám vào ngục tối chờ ngày xử tội.
Trước khi về cung Tấm muốn tôi đi cùng, nhưng tôi già rồi vào cung sợ làm vướng bận công việc của Tấm vả lại tôi sống ở đây mấy chục năm trời, giờ ra đi lòng không nỡ. Tấm đành chiều theo ý tôi, nói Vua cử người hầu ở lại chăm sóc, cơm nước, giúp đỡ cho tôi.
Vua tặng tôi rất nhiều món quà có giá trị để đền đáp công ơn nhưng tôi không nhận. Tôi nói với Vua rằng:
- Lão già rồi, có nhận cũng để đó, có dùng được hết đâu. Vua hãy đem ban phát cho những người nghèo khổ, khó khăn và cứu giúp những mảnh đời bất hạnh như Tấm là lão vui lắm rồi.
Vua thực hiện y theo ước nguyện của tôi. Còn sai quân hầu ở lại canh gác, bảo vệ cho tôi.
Hằng năm Tấm về thăm tôi 2 lần, hai mẹ con được dịp tâm tình, thủ thỉ, hàn huyên kể chuyện trong cung, ngoài đời thật vui vẻ, đấm ấm.
Lần này về thăm tôi, Tấm đã có mang long thai. Dự đoán cuối năm sẽ sanh, Tấm giục tôi phải cố gắng tập dưỡng sinh để có sức khoẻ tốt vào cung chăm cháu ngoại chứ, tôi cười… Cuộc đời tôi cô đơn, hiu quạnh không ngờ được hưởng phước lúc tuổi già xế bóng, có được đứa con hiếu thảo như Tấm thật hạnh phúc thay!
0
0
An tiên Mai
06/11/2019 20:26:31
đề bài nói hóa thân thành nhà vua chứ không phải bà cụ

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
Gửi câu hỏi
×