Trong cuộc sống có lẽ sẽ có rất nhiều những người tốt mà chúng ta nên noi gương và học tập. Tôi cũng đã may mắn gặp một người tốt làm em nhớ mãi.
Ngày hôm đó là một buổi chiều mùa thu trong xanh mát mẻ. Đang tung tăng trên đường đi học về bỗng tôi nghe thấy tiếng của môt người phụ nữ gần đó :” Cướp! Cướp mọi người ơi…”
Rồi từ phía đằng sau một người thanh niên lạ mặt đang cầm một chiếc túi phi thật nhanh về phía trước và theo sau đó là một bác trai đang đuổi theo người thanh niên đó. Tôi liền chạy lại chỗ người phụ nữ vừa bị mất đồ mà đỡ cô ấy dậy.
- Cô có làm sao không ạ?- tôi hoảng hốt hỏi
- Không cô không sao cả chỉ bi cướp mất túi thôi! Khổ trong túi đó là số tiền cô vừa đi lấy ở ngân hàng về để nộp học cho con.- cô nói bẳng giọng tràm buồn
Nghe thấy vậy tôi liền an ủi :
- Không sao đâu cô ạ vừa lúc nãy cháu thấy có một bác trai đuổi theo anh kia. Chắc sẽ kịp thôi ạ!
Một lúc sau khi hai cô cháu ngồi ở bên đường một lúc thì cô bỗng hỏi tôi:
- Cháu tên là gì?
- Cháu tên là Trinh ạ! đang đi qua thấy cô bị cướp nên mới chạy lại đây xem làm sao ạ
- Nhìn cháu cũng chạc tuổi con của cô…
Rồi tôi và cô ngồi nói chuyện một lúc thì ra hoàn cảnh gia đình nhà cô cũng không khá giả mấy, cô phải đi làm thêm hết nơi này đến nơi khác để kiếm tiền nuôi con ăn học. Số tiền vừa bị lấy cắp kia chính là tiền cô dành dụm để có thể trả học phí cho con mình. Trong lúc hai cô cháu tuyệt vọng định quay trở về thì bỗng từ xa một người đàn ông chạy đến. Tôi nhận ra và liền bảo cô:
- A cô ơi bác kia quay trở về kìa!
Rồi hai cô cháu chạy ra. Thật may mắn là bác đã lấy lại được túi xách và đưa tên trôm cho công an xử lí. Cô cảm ơn bác rối rít rồi quay trở về chỉ còn tôi với bác ở lại. Nhìn bác cũng không còn trẻ gì nhưng lại rất hăng hái tôi khâm phục lắm. Thấy áo bác ướt đẫm chứng tỏ bác đã phải chạy rất nhanh và mệt thì mới có thể đuổi kịp tên trộm. Tôi liền cất tiếng hỏi bác:
- Sao lúc đó bác có thể không màng nguy hiểm mà đuổi theo tên trộm? sao bác không để viêc đó cho những người trẻ tuổi hơn làm hoặc để cho công an xử lí ạ?
Bác nhìn tôi đầy trìu mến rồi xoa đầu tôi:
- Lúc đó bác mà không chạy theo cậu thanh niên kia chắc gì bây giờ đã tìm lại được cái túi xách. Bác thấy đó là việc mình nên làm thì làm thôi. Trên đời này còn nhiều kẻ xấu mà chúng ta còn phải đối mặt nhiều lắm các cháu ạ vì vậy ta cần dũng cảm và sẵn sàng giúp đỡ người khác! Mà cháu nữa từ giờ cũng phải biết cẩn thận không lại như cô kia thì khổ!
( Bác cười)
Nghe bác nói vậy tôi càng cảm thấy khâm phục bác biết bao! Bác chính là một tấm gương sáng cho tất cả mọ người nhất là những người trẻ tuổi noi theo trong xã hội này.