LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Đóng vai nhân vật bà lão trong truyện" Ông lão đánh cá và con cá vàng ", kể lại câu chuyện và 1 cái kết mới

đóng vai nhân vật bà lão trong truyện" ông lão đánh ca và con cá vàng " kể lại câu chuyện và 1 cái kết mới
2 trả lời
Hỏi chi tiết
319
1
1
Cứ nghĩ lại hồi ấy, tôi lại thấy hối hận biết bao nhiêu. Giá như lúc đó, tôi không quá tham lam, không có ảo tưởng điên rồ để bây giờ lại trở về con số không, làm mất lòng tin của chồng mình thì tốt biết bao! Và chắc hẳn bây giờ các cháu đã biết tôi là ai, tôi chính là mụ vợ thật đáng ghét trong truyện Ông lão đánh cá và con cá vàng.
Hồi ấy, vợ chồng sống rất an bình. Tôi ở nhà may vá lưới và làm những công việc nhà, tôi còn nuôi được một con lợn mập mạp. Ông lão nhà tôi thì đi đánh cá, hôm có, hôm không. Tuy hai vợ chồng tôi già lại sống cảnh nghèo túng trong một túp lều lụp xụp trên bờ biển nhưng cuộc sống của chúng tôi vẫn đầm ấm. Cho đến một ngày…
Tội đang loay hoay trước cái máng lợn vừa bị mẻ một miếng lớn thì ông lão đi đánh cá về. Ông ấy vui vẻ kể cho tôi nghe về chuyện con cá vàng biết nói, nó hứa đáp ứng mọi yêu cầu nhưng ông lão không cần gì cả. Lúc đầu, tôi không tin, nghĩ ông ấy đùa, nhưng thấy thế, tôi tin là thật. Một cơn giận bùng lên, trong đầu tôi có ý nghĩ: "Nếu có con cá vàng ấy nói thật thì sao lão ngốc nghếch đến mức không xin gì cả? Tôi vội nói với lão chồng:
- Ông thật quá ngu ngốc! Ông nhìn xem nhà cửa chúng ta thế nào, cả cái máng cho lợn ăn cũng tả tơi. Ông hãy ra biển xin ngay con cá vàng một cái máng lợn ăn mới đi!
Thế là chồng tôi đi ra biển. Tôi không biết ông ấy có xin con cá được không nhưng vẫn háo hức muốn nhìn thấy phép màu của con cá lạ. Tôi đợi một phút, hai phút rồi năm phút chẳng thấy gì. Bỗng, một luồng sáng bao quanh cái máng lợn.
Rồi khi ánh sáng biết mất... Trời! Trước mắt tôi, cái máng lợn mới loanh chẳng sứt mẻ gì cả hiện ra. Chồng tôi chạy về đến túp lêu và vô cùng thích thú khi thấy cái máng mới. Tôi nhìn quanh và tự hỏi: "Có con cá có phép thuật như vậy tại sao mình phải sống trong một túp lều lồi tàn rách nát này cơ chứ?". Tôi nói với chồng:
- Thì đã có máng lợn mới rồi. Nhưng ông có thấy chúng ta đang sống trong một cái lều rách nát không? Hãy đi mau ra biển và xin con cá một ngôi nhà mới. Nhanh lên!
Thế là chồng tôi lại chạy ra biển. Tôi trông theo cái bóng khuất dần của chồng và mong chờ. Quả nhiên, chỉ một lát sau, tôi bàng hoàng khi thấy mình không còn ngồi trong túp lều tối tăm nữa mà là một ngôi nhà khang trang với đầy đủ tiện nghi và sáng sủa. Tôi sung sướng ngắm mái nhà sơn đỏ với ống khói nhô cao. Tôi quả thật chưa bao giờ dám nghĩ mình có được ngôi nhà đẹp vậy.
Nhưng niềm vui chẳng kéo dài. Chỉ vài ngày là tôi cáu kỉnh vì ý nghĩ: "Thế khi đã có nhà mới rồi, mình vẫn phải làm những công việc nhà ư? Không! Không thể như thế! Tôi muốn có người hầu kẻ hạ”. Thế là tôi đanh mặt lại và nghiêm giọng nói với ông lão:
- Tại sao tôi lại lấy ông cơ chứ? Ông chỉ là một gã đàn ông ngu ngốc. Tôi không muốn làm một mụ nông dân quèn nữa, tôi muốn trở thành nhất phẩm phu nhân. Ông hãy đi mau ra biển và xin con cá. Nhanh lên!
Chồng tôi kêu lên:
- Bà có điên không vậy? Đã có nhà mới rồi thế mà còn muốn là nhất phẩm phu nhân ư?
Lúc đầu, ông ta lên giọng thế, nhưng tôi chỉ dọa nạt một hồi là ông phải đi. Trong chốc lát, tôi choáng váng khi thấy mình đang ở trong một tòa nhà tráng lệ. Trên người tôi, một bộ váy áo mềm mại, lấp lánh, nhìn quanh những cô gái đang quỳ dưới chân tôi. Một cô gần tôi nhất nói: "Thưa nhất phẩm phu nhân! Phu nhân còn cần gì nữa không ạ?" Thì ra điều tôi mong muốn đã thành hiện thực. Thế là từ bây giờ tôi có thể chơi bời thoải mái rồi!
Tôi đứng lên thềm cao, sai phái gia nhân việc này việc nọ. Tôi thấy mình thật cao quý. Bỗng tôi nhìn thấy chồng tôi, cái vẻ mặt nhếch nhác, quần áo tồi tàn đến phát ghét. Tôi đuổi ông ta xuống chăm sóc cho ngựa.
Vui vẻ được mấy hôm, rồi tôi lại nghĩ: "Dù làm nhất phẩm phu nhân đi nữa thì vẫn phải cúi mình trước những ông hoàng bà chúa! Mình phải làm nữ hoàng cho cả thiên hạ quỳ xuống dưới chân!". Thế là tôi cho gọi ông chồng đến và bắt ông ta phải đi xin con cá vàng cho tôi làm nữ hoàng. Ông lão giãy lên nói:
- Thôi tôi xin mụ. Mụ ăn chẳng biết đường ăn nói chẳng biết đường nói mà đòi làm nữ hoàng ư?
Tức điên người, tôi tát cho ông ta một cái trời giáng, đây là lần đầu tiên tôi đánh ông chồng. Tôi gào to:
- Mày dám cãi một bà nhất phẩm phu nhân à? Có đi không hay là ta sai người lôi đi?
Nhìn ông lão lủi thủi đi, tôi hả hê lắm. Thế là chỉ trong giây phút tôi đã trở thành nữ hoàng, điều mà tôi nằm mơ cũng không được. Đầu đội vương miện, tôi nhấm nháp những món ăn của phương xa mà thị nữ dâng lên. Ông lão đã trở về, nhìn tôi cười:
- Tâu nữ hoàng, bây giờ nữ hoàng đã vừa lòng rồi chứ ạ?
Tôi không thèm trả lời, ra lệnh đuổi lão đi.
Nhưng chỉ vài hôm, tôi chán làm nữ hoàng, liền sai người đi tìm ông chồng, bắt ông ta đòi con cá vàng cho tôi làm vua của biển cả. Ông ấy không dám nói một lời, lủi thủi đi. Tôi mơ màng nghĩ đến cảnh mình làm Long Vương ngự trên mặt biển, con cá vàng hầu hạ bên người tôi và làm theo mọi ý muốn của tôi. Đầu óc tôi quay cuồng, lâu đài biến mất, kẻ hầu người hạ, vàng hạc cũng tan, tất cả trở về như cũ, tôi là một bà lão nghèo nàn, mặc cái váy vá ngồi trước cái máng lợn sứt mẻ trước túp lều lụp xụp.
Dù bây giờ, ông chồng tôi đã tha thứ cho tôi nhưng không hao giờ tôi lại tha thứ cho mình. Đây chính là một hài học thật xứng đáng đối với tôi. Mong rằng đừng ai phạm sai lầm như tôi. Xin chào tạm biệt các bạn.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
1
Quách Trinh
18/11/2019 19:27:48
Không bằng lòng trước lòng tham vô đáy của mụ vợ ông lão đánh cá, cá vàng quẫy đuôi lặn xuống biển. Ông lão lại trở về nhà. Từ xa, ông đã nhìn thấy mụ vợ đang ngồi bên cái máng lợn sứt quen thuộc ngày nào. Mọi thứ đều trở lại như xưa.
Ông lão dừng lại, ngập ngừng không biết nên đi tiếp về nhà hay lại quay ra biển. Lúc này, lòng ông ngổn ngang và rối bời, ông cũng chưa biết sẽ phải nói gì với bà lão. Nhưng nhìn thấy vợ mình đang ngồi rầu rĩ bên cái máng lợn sứt, tự nhiên ông thấy thương bà lão quá. Ông tiến lại gần bà lão nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh và im lặng. Bà lão cũng ngồi im, không nói gì. Một lúc sau, bà lão quay sang, đôi mắt buồn rầu của bà nhìn ông và bà nói: "Ông đừng nói gì cả, trái tim nhân hậu của ông không bao giờ tôi quên. Tôi chỉ giận mình vì lòng tham đã trở nên mù quáng. Tôi đã không còn biết đâu là phải, đâu là trái nữa. Tôi thật đáng trách." Lòng ông lão trĩu nặng, ông không còn giận bà mặc dù có những lúc bà đối xử tàn tệ với ông, không coi ông là chồng. Nhưng ông chỉ muốn làm cho bà vui. Vì ông biết bà cũng chịu nhiều đau khổ. Bà đã đi quá đà và giờ lòng bà đầy hối hận. Bà tự dằn vặt và trách mình. Nếu bà cứ như thế này, chắc bà sẽ ốm mất. Ông thấy rất lo cho bà. Ông nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà. Ông nói: "Bà đừng tự trách mình. Giờ đây, khi bà đã nhận ra được sai lầm của mình, bà sẽ không bao giờ mắc phải. Bà vẫn là bà lão yêu quý của tôi". Mắt bà lão rơm rớm. Bà quay sang nhìn ông và nói: "Tôi xin lỗi". Ông lão hiểu rằng, bà vợ của mình đã trở lại như xưa. Bà đã quay trở về với đúng bản chất của một bà lão hiền lành và đôn hậu. Một bà lão ở nhà chăm lo cho gia đình. Ông cảm thấy vô cùng sung sướng. Ông biết lòng ông không hề giận bà. Bà lão của ông chỉ vì lòng tham, lòng tham đã làm mờ mắt bà lão khiến bà không còn nhận ra được chính mình. Chỉ một chút nữa, bà lão đã đánh mất mình. Ông lão cũng buồn biết bao khi nhìn thấy điều đó. Vì ông biết tại ông quá chiều bà lão mà thôi. Nhưng mọi sóng gió đã qua, bên ông không còn là nữ hoàng quyền uy, không phải mụ vợ tham lam và quá quắt mà chỉ là bà lão hiền lành, chất phác. Ông quay sang mỉm cười, nụ cười đôn hậu và nhìn bà lão: "Mọi thứ đã qua rồi. Tôi và bà hãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tất cả chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ thật đáng sợ. Bà vẫn luôn là bà lão chất phác, nhân hậu của tôi". Ông lão cười và nói đùa: "Cái máng lợn tuy sứt nhưng vẫn còn tốt chán. Đầy nhà còn không có cả cái máng lợn sứt nữa cơ. Dưới bàn tay chăm sóc của bà, lũ lợn sẽ được vỗ béo nhanh thôi. Và chúng ta sẽ có tiền mua cái máng mới".
Ông lão nghĩ: "Nhất định mai ta sẽ ra biển để cảm ơn cá vàng. Ta sẽ kể cho cá vàng nghe câu chuyện vừa rồi. Hẳn cá vàng sẽ rất vui.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 6 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư