LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết về bà

Viết về bà
4 trả lời
Hỏi chi tiết
307
0
0
光藤本
30/11/2019 13:50:25
Thấm thoắt cũng đã gần 20 năm cháu rời xa bà theo ba mẹ ra thành phố. Cháu còn nhớ như in những ngày thơ bé khi cùng bà lên đồi vơ củi và lá thông về đốt, khi cháu ranh mãnh đòi bà mua kẹo mút trước khi đến lớp, rồi cả những lần cháu nghịch ngợm leo lên xe cút kít mỗi khi bà chở muối về kho…tất cả như đang hiện lên trước mắt cháu, đó không chỉ còn là kỉ niệm thời ấu thơ mà còn là hình ảnh một người bà tần tảo sớm hôm vì con vì cháu.Tết năm ngoái cháu về thăm bà. Cháu lại về nhà vào đúng bữa trưa. Nghe tiếng cháu thánh thót từ ngoài ngõ, bà đãlật đật sắp bát đũa cho cháu ăn như ngày cháu còn lên 4. Ăn xong, cháu đòi rửa bát, bà lại ân cần: “Đệ đó bà làm”. Cứ thế, bà cặm cụi với những công việc không tên quanh năm suốt tháng của người làm nghề muối. Cháu lóng ngóng chẳng làm gì giỏi hơn ngoài ăn, chơi và ngủ. Bữa trưa vội vã, cháu leo lên giường ngủ bù cho đêm hôm trước mệt nhoài vật lộn bon chen như lợn trên xe khách ngày tết. Cháu thức dậy khi trời đã xế chiều. Vẫn giọng bà nặng trịch: “Đi tắm đi, bà pha nước tắm rồi đấy”. Cháu thấy có gì đó nghèn nghẹn…
Cuộc đời là như vậy đúng không bà?
23 tuổi đầu. Cháu đã sống một cuộc sống tự lập gần 5 năm. Cháu tự biết bật bình nóng lạnh lên để tắm, tự lo xếp quần áo và thu dọn gọn gàng khi cháu bôi bẩn xong. Cháu tự phải nấu ăn khi cái bụng kêu òng ọc, và tự thu dọn bát đũa mà rửa khi đã liếm láp hết thức ăn còn vương vãi trên đĩa. Thế mà, tại căn nhà xiêu vẹo hơn 20 mươi năm qua không hề tu sửa hay thay đổi gì, cháu dường như vẫn là đứa trẻ lên 4.
Năm đó, mợ mới sinh. Bà vất vả hơn. Bà vừa chăm ông - ông đã dần yếu đi vì tuổi già, vừa chăm cậu – cậu thứ 2 không may mắn như người khác – chỉ biết chăm chỉ lao động mà nhiều khi còn không biết nổi con mình 2 tháng tuổi hay 10 tháng tuổi, giờ bà chăm thêm cháu – đứa cháu được sinh khi mẹ đã quá tuổi sinh nở, bé tí như cái kẹo và thiếu sữa mẹ ngay từ tháng đầu tiên. Sức nặng chăm sóc ba thế hệ đè nặng lên đôi vai vốn đã còm cõi của bà.
Bữa tối ngày mồng một Tết, lần đầu tiên cháu chú ý tới bữa cơm của bà. Bát cơm thứ nhất, bà múc rõ nhiều thịt ra đĩa, gắp tới tấp vào bát cháu, rồi chan ít nước thịt vào bát cơm của bà, ăn hết. Nhìn bát cơm đầy cơm, rưới chút nước thịt, bà và ăn ngon lành. Cháu thấy có gì đó nghèn nghẹn. Cháu cố vớt vát thứ xúc cảm xấu hổ khó nuốt bằng cách gắp miếng thịt vào bát bà. Bà lại cất công gạt hết cơm dính trên miếng thịt, gọn ghẽ để lại vào đĩa, không quên nạt cháu: “Dè, kệ bà”. Bát cơm thứ hai, bà chan canh, lùa một chút thì bát cũng sạch veo. Bà kết thúc bữa tối khi cháu vẫn còn cà kê với nước rau và mấy cộng rau còn dư lại. Rồi bà lại lật đật dọn dẹp, lùa cháu đi chơi. Cháu biết tối nay cháu không đi chơi nổi…
Tiếng trẻ con khóc ri rỉ. Tiếng mợ dỗ dành à ơi. Tiếng cậu quát dữ dằn: “Ăn hại”. Tiếng bà ư hử không vừa lòng. Tiếng ông thở hổn hển, mệt không nói nổi câu than thở. Cháu ngồi miên man ngẫm về bà, về cuộc sống nông thôn, về những ngày sau đó, khi cháu lại xa bà về với cuộc sống vốn dĩ của cháu. Rồi những trăn trở của cháu ngày hôm nay, lại như những cuộc điện thoại nghi thức các cậu gọi về hỏi thăm bà ngày tết, hay ít tiền ba mẹ cháu họa hoằn gửi về trong năm phụ bà chút ít trong cuộc sống nhọc nhằn.Cháu biết là cuộc sống giữa nông thôn và thành thị rất khác nhau. Người nông dân thì Tết có khác chăng ngày thường ở bữa cơm thêm thịt bớt mỡ. Còn sắm tết, quần áo mới xúng xính, là thứ gì đó rất xa xỉ. Bà sống và tần tảo cả đời, cả dăm ba ngày Tết, cũng như hàng trăm, hàng nghìn người bà ở nông thôn Việt Nam xưa nay. Nhưng sao cháu cứ thấy cay cay nơi khóe mắt. Bà nuôi mẹ, các cậu, rồi các cháu lớn khôn, để rồi khôn lớn rồi, con cháu đi hết, bỏ lại mình bà còm cõi chăm nốt những đứa con không bay đi nổi, và ông già yếu chỉ còn sức quanh quẩn việc nhà.
Bỗng nhiên cháu thấy buồn. Cuộc đời là như vậy đúng không bà? Và cháu biết, cháu chẳng thể làm gì, ngoài lặng lẽ nhìn bà sống và dành dụm cho con cháu, và tự lừa mình rằng: Đó là niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời bà.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
光藤本
30/11/2019 13:50:37
Đã là con người ai chẳng yêu gia đình mình, yêu cái hương khế ngọt tuổi thơ rải dọc theo triền sông nhỏ, yêu cái vẫy đuôi xoắn tít của chú cún, yêu tất cả những gì được thấy là hay ho qua con mắt thời trẻ nhỏ, một thời thơ dại và ngây ngô. Là một lẽ tất nhiên, trẻ con yêu mẹ, yêu cha, những người gắn bó cả đời với chúng. Tuổi thơ tôi gắn bó nhất với bà ngoại. Tôi yêu nhất bà ngoại của tôi.
Tầm tôi hai, ba tuổi tôi cứ nghĩ bà cụ nào cũng hiền và đẹp như bà tôi. Bởi một lẽ, hình ảnh bà gần như choán hết tâm trí tôi, bà lo cho tôi mọi thứ, lúc nào bà cũng ở bên tôi, đưa tôi vào thế giới diệu kỳ chuyện cổ. Bà tôi vẫn đẹp, một cái đẹp hiền hòa, dịu dàng. Những lọn tóc dày của bà hàng ngày tôi vẫn miệt mài tết thành bím. Và khi soi mình trong gương bà chỉ cười trừ. Tôi yêu bà, yêu hương hoa bưởi tinh khiết vấn vương trong mái tóc, yêu đêm trăng bà bày cách ngồi đan rổ, yêu buổi trưa nắng theo bà ra đồng.
Dáng người cao cao, đôi bàn tay nhăn nheo mà ấm áp, như truyền làn hơi ấm vào tâm hồn tôi, như chắt lọc những giọt nước tinh khiết nhất chảy vào tâm trí, từ cái thế giới ngoài khoảng sân, góc vườn nhà mình. Trước cái thế giới bao la mà tôi sẽ xòe cánh bay vào đó, bà như một tấm khiên mỏng manh đánh bật những điều xấu xa và đưa tôi đi đúng hướng, là một người hoa tiêu vững vàng rắn rỏi lại đầu óc tôi hướng về cái thiện. Bà còn là nhiều điều quý giá nữa mà tạo hóa ban tặng cho tôi.
Cái cười nheo nheo mắt, cái vỗ về an ủi của bà, tôi quên sao được. Nếu trong cuộc đời này tôi quên đi những điều đó cũng có nghĩa là quên đi tuổi thơ, quên đi quá khứ, quên đi niềm vui và hạnh phúc. Chỉ ở bên bà tôi mới nghe được tiếng sóng vỗ của biển, tiếng nhạn kêu trong cây lá xào xạc lay động trong khoảng trời vàng vàng… Những kho tàng kiến thức bà mở ra cho tôi sẽ mở thêm cho tôi tình yêu quê hương đất nước, con người…
Như một chân lý của cuộc đời, bà, vị thần ánh sáng của tôi, sẽ mãi mãi giữ một vị trí quan tọng trong tim đứa cháu hiếu thảo này.
Bà ơi! Có lời nào để cháu nói hết được nỗi tiếc thương bà…
0
0
光藤本
30/11/2019 13:50:44
Mỗi lần hè đến, điều ước mong duy nhất của em là được về quê ngoại. Quê ngoại em ở Phú Lộc – Thừa Thiên Huế, ngay dưới chân núi Bạch Mã. về quê ngoại có bao nhiêu là thú vui: tắm suối, thả diều, leo núi, câu cá… Nhưng có lẽ thích nhất là được sống trong tình thương ấm áp của gia đình bên ngoại, đặc biệt là bà ngoại của em.
Bao giờ cũng vậy, khi đến ngày mẹ con em về thăm, ngoại đều ra tận ngoài Cầu Hai cách nhà đến mấy cây số để đón. Vừa bước xuống xe là chúng em đã được cậu, dì, anh chị và nhất là bà ngoại mừng rỡ chào đón đưa vào nhà. Cả nhà cứ tíu tít như ngày hội. Bình thường nhà ngoại ăn rất đơn giản, có mẹ con em về, ngoại mua bao nhiêu là thứ ngon. Đông vui và thức ăn ngon, chúng em ăn nhiều lắm. Còn ngoại ăn rất ít, ngồi bên mâm hết gắp thức ăn cho cháu này đến gắp thức ăn cho cháu khác “Ngoại ơi! Ngoại cũng phải ăn đi chứ ạ!”. Ngoại cười “Ngoại ăn nhiều lắm rồi!”. Nhưng em biết, ngoại nhường phần cho tụi em không ăn đấy thôi. Những trưa hè nóng nực không có điện, ngoại ngồi quạt cho tụi em ngủ, đôi bàn tay răn reo của ngoại vuốt lên đầu từng đứa thì thầm: “Cháu của bà! Nhớ quá”. Khi chúng em thức dậy đã thấy ngoại đang lui cui ngoài vườn cầm sào hái ổi. Ổi là món khoái khẩu nhất của em mà lị. Dáng ngoại còng còng, cây sào vừa nặng vừa dài hai tay ngoại run run, chân nhón lên cao sắp đụng tới trái ổi thì cơn gió thổi dạt đi mất, cứ thế đến mấy lần. “Thôi ngoại ơi đừng hái nữa, cháu ăn thế này đủ lắm rồi!”. “Quả này ngon lắm! Ngoại để dành chờ cháu về đấy!”. Thế rồi quả ổi cùng hái xuống được nhưng trán ngoại ướt đẫm mồ hôi, em nhìn ngoại xót xa, thương ngoại quá ngoại ơi!
Sáng sáng đi chợ về, ngoài thức ăn trong giỏ của ngoại bao giờ cùng có quà cho chúng em ăn vặt, khi thì mấy trái bắp còn nóng hổi, khi thì chiếc bánh ú thơm phức, khi thì gói bánh lọc nhân tôm đỏ au… “Bà chiều cháu quá”, mẹ em bảo. Ngoại cười: “Có tí bánh mà mẹ mày cứ làm to chuyện”. Ngoại ngồi nhìn chúng em ăn khuôn mặt ngời ngời hạnh phúc.
Hè năm nay em trở về nhưng ngoại đã không còn nữa.. Căn nhà rộng và vắng đến lạ. Dưới gốc cây ổi ngoại hái cho em năm nào cỏ mọc um tùm, và cũng chỉ có vài ba trái xanh lè. Những trái bắp lúc trước em ăn thấy ngọt và ngon đến thế sao giờ đây nó trở nên nhạt nhẽo và vô duyên.
Em thơ thẩn dọc theo khu vườn gió thổi ở hàng dương vi vút… vi vút. Em như nghe thấy có tiếng nói thì thầm của ngoại “Cháu yêu của bà đã về chơi đấy à?”, Ngoại ơi! Ngoại ơi! Em bật khóc. Ngoại ở đâu? Con yêu và nhớ ngoại vô cùng!
Thời gian trôi qua sẽ xóa đi trong kí ức của em nhiều thứ nhưng với ngoại thì không, vĩnh viễn không bao giờ.
0
0
光藤本
30/11/2019 13:51:13
Bà ngoại – Hai tiếng gọi thân thương đã, đang và sẽ theo tôi đi suốt một đời. Dù thời gian có làm nhạt nhòa kí ức cũng không thể nào chạm đến góc nhỏ trái tim tôi – nơi tôi dành trọn tình cảm cho bà dù bà đã đi xa tôi mãi…
Nhắc đến bà ngoại là nhắc đến một miền kí ức tuổi thơ tôi đầy nắng gió. Mẹ tôi kể rằng: Hoàn cảnh gia đình lúc sinh tôi rất khó khăn, cha mẹ phải chạy vạy cật lực, làm hết nghề này đến nghề khác, đi hết nơi này đến nơi khác để kiếm từng đồng lo cơm từng bữa. Ngoại đã nhận trông nom tôi để cha mẹ đỡ vướng bận. Từ lúc còn đỏ hỏn trên tay, tôi đã sống cùng bà, được bà bón cho từng giọt sữa, chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ. Có lẽ vì vậy mà ngoại đã chiếm hầu hết kí ức tuổi thơ tôi và để lại trong tôi những dấu ấn sâu sắc.
Ngoại tôi là một người phụ nữ truyền thống, bà có những đường nét rất riêng của phụ nữ Á Đông. Bà ngoại không cao người, gầy và có làn da chi chít những nốt đồi mồi. Mũi của ngoại không cao, mặt của ngoại cũng không trái xoan, trái táo như cái chuẩn đẹp tôi thường nghe, tôi thấy ngoại đẹp một nét đẹp bình dị, nét đẹp của làng quê, của con người lao động. Tóc bà không bạc phơ như bà tiên trong những câu chuyện cổ tích tôi vẫn thường hay đọc mà đen một màu đen nhánh có điểm vài sợi bạc. Đặc biệt nhất, nói đến bà ngoại, chắc chắn tôi không thể không nhắc đến đôi bàn tay kì diệu hình như có thể vì tôi làm được mọi thứ trên đời. Hình ảnh người bà với đôi bàn tay chai sạn, nhăn nhúm do một thời tảo tần hết sống vì con rồi lại lo cho cháu bỗng dưng trở thành hình ảnh đẹp nhất trong tâm trí tôi ngày ấy và cả bây giờ.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, tôi lớn lên trong tình yêu thương và sự đùm bọc, chở che của ngoại. Nhưng chưa được bao lâu thì tôi phải tạm sống xa người bà đáng kính…Khi cuộc sống mưu sinh đã không còn là gánh nặng, khi nỗi lo cơm áo gạo tiền đã vơi đi phần nào, cha mẹ tôi đã tìm được việc làm ổn định ở thành phố và đón tôi lên đấy. Đêm trước ngày đi, tôi ngủ cùng bà, được bà ôm tôi vào lòng dặn dò đủ thứ: Nào là lên trên đó phải nghe lời cha mẹ, cố gắng học hành, nào là không được học đòi chúng bạn ăn chơi trác táng, đi sớm về khuya, nào là phải ăn uống đầy đủ, đi ngủ đúng giờ,…Hằng hà sa số những điều mà ngoại đã dặn tôi trong đêm đó cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in. Lúc tiễn tôi bà đã khóc, bịn rịn vén tóc tôi mà nghẹn ngào: “Đi đường mạnh giỏi nghen con, khi nào nghỉ hè thì về thăm ngoại”…
“Tổ cha mày, đi bao lâu rồi mới về?”. Đó là câu nói cửa miệng của ngoại mỗi khi tôi về thăm. Câu nói bình dân nhưng nghe sao tình nghĩa quá, thi vị quá. Ngoại vẫn cứ hay mắng yêu tôi như thế, rồi xoa đầu, ôm tôi hôn lấy, hôn để như thể sợ người khác sẽ giành mất đứa cháu gái của bà…Ngoại cứ như trẻ lại khi tôi về quê nghỉ hè, ngoại luôn miệng nói cười và tíu tít “khoe” thành tích học của tôi với những người hàng xóm, láng giềng. Những lúc ấy, tôi thấy ánh lên trong mắt ngoại sự tự hào và cả niềm hãnh diện…Điều đó là tôi cảm thấy vui xiết bao!!! Tôi tự nhủ với mình rằng càng phải cố gắng nhiều hơn nữa…
Nhưng mấy ai sống mãi với thời gian? Ngoại đã xa tôi mãi mãi khi tôi vừa lên cấp hai…Tôi như người mất hồn khi hay tin ngoại mất. Ngoại đi thật rồi sao? Không! Ngoại chỉ ngủ thôi, một giấc ngủ dài để nghỉ ngơi sau một đời giông bão. Ngoại đã đi vào cõi vĩnh hằng để trở thành bất tử trong tôi. Không còn ngoại, tôi mất đi một nơi để bám víu, để tìm về sau những buồn vui trong cuộc sống. Rồi mai đây, ai sẽ là người chờ đợi tôi, đỡ nâng tôi trước những va chạm, vấp ngã trong đời? “Ngoại ơi! Sao ngoại vội ra đi khi con chưa thể đền đáp công ơn dưỡng dục, dạy dỗ của ngoại…”.
Dù bà ngoại đã không còn hiện diện bên cạnh tôi nhưng tôi tin chắc rằng, ở đâu đó, ngoại vẫn đang dõi theo từng bước chân tôi. Tôi tự nhủ với mình phải sống thật tốt, học thật giỏi để mãi là niềm tự hào của ngoại. Xin mượn lời một bài hát để nói thay tấm lòng con:“Giờ đây con khôn lớn/ Bà biền biệt trời xa/ Gai đời đâm nhức buốt/ Biết về đâu tìm bà/ Bà ngoại ơi, bà ngoại/ Trọn đời thương nhớ Người/ Trong tâm hồn thơ dại/ Mãi bóng hình ngoại tôi”…

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Bài tập Tin học Lớp 8 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư