Tôi và Lan Anh là những người bạn thân thiết của nhau, chúng tôi đã làm bạn từ rất lâu, chúng tôi chơi với nhau từ thời học mẫu giáo, luôn quấn quýt bên nhau và coi nhau là những người bạn tuyệt vời nhất của mình. Nhưng để có được tình bạn của chúng tôi như ngày hôm nay, cũng đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nó như những bài học quý giá về tình bạn để chúng tôi thấy yêu thương, trân trọng nhau hơn và thiết thực hơn về tình cảm bạn bè của mình. Tôi cũng đã có rất nhiều lần mắc sai lầm với Lan Anh, nhưng Lan Anh đã hiểu và thông cảm cho tôi, qua những biến cô như vậy, chúng tôi coi đó là những bài học cần thiết để nuôi dưỡng tình bạn của chúng tôi thêm đẹp và bền vững.
Lan Anh và tôi chơi với nhau từ hồi còn rất nhỏ, lý do rất đơn giản là do gia đình chúng tôi là hàng xóm của nhau, chúng tôi cùng nhau học nhà trẻ, cùng nhau học mẫu giáo, rồi chung lớp tại trường cấp một và trong những năm tháng học cấp hai này chúng tôi vẫn đồng hành cùng nhau trong cuộc sống. Chúng tôi chơi cùng nhau, cùng nhau làm bài tập về nhà, cùng nhau thảo luận những bài tập nhóm và cùng nhau tâm sự những chuyện buồn vui trong cuộc sống. Hằng ngày, chúng tôi quấn quýt bên nhau như sam, ai cũng nói chúng tôi như hình với bóng, nhiều người lớn còn nói rằng họ ngưỡng mộ tình bạn trong sáng và bền lâu của hai đứa chúng tôi. Điều đó khiến tôi và Lan Anh đều cảm thấy rất vui và tự hào vô cùng.
Tôi có dáng người nhỏ nhắn, nước da hơi ngăm đen, người gầy và cao. Còn Lan Anh lại trắng trẻo, mập mạp và cao lớn. Tôi tính khí còn trẻ con nhưng Lan Anh lại rất người lớn. Trong mọi chuyện, Lan Anh hay nhường nhịn và bảo vệ tôi, điều đó khiến tôi rất vui nhưng thành ra đó lại là tật xấu của tôi, khiến tôi thấy ỷ lại, thấy như chuyện đó là lẽ thường. Trong một khoảng thời gian, tôi thấy Lan Anh chơi thêm với cả Hương – một người bạn khác trong lớp và cũng cùng xóm với chúng tôi, chỉ khác là bạn ấy ở cuối xóm, cách xa nhà của chúng tôi, điều đó khiến tôi không vui, càng thấy bực mình khi Lan Anh tỏ ra quan tâm đến bạn ấy hơn cả tôi, nhiều khi còn đê ý đến tâm trạng của Hương hơn cả tôi, điều đó khiến tôi chạnh lòng, giận Lan Anh, còn đâm ra ghét Hương, không thềm nói chuyện hai người họ, còn đi nói xấu hai người bọn họ. Lan Anh biết chuyện, không hề giận tôi, nhưng nói rất buồn, Lan Anh giải thích vì gia đình Hương đang gặp khó khăn, Hương còn có ý định bỏ học, là bạn, lại cũng là cán bộ lớp,lại cũng là hàng xóm láng giềng với Hương nên Lan Anh thật tâm muốn giúp đơ Hương, động viên Hương qua gia đoạn này. Tôi đã thấy có lỗi và ân hận rất nhiều vì sự khờ dại và ích kỉ của mình. Tôi xin lỗi Lan Anh và Hương, chúng tôi lại thân thiết, chúng tôi còn chơi thân với Hương hơn, sau chuyện này, tình bạn của chúng tôi càng thêm gắn bó và tôi cảm thấy, ngộ nhận ra rất nhiều điều, để có được một tình bạn đẹp thì con người ta cần sự chân thành, vị tha và tin tưởng. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có người bạn như Lan Anh, tôi sẽ trân trọng tình bạn này nhiều hơn nữa.