Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết vềmột lần em đã mắc lỗi với bạn thân

Viết viết một lần em đã mắc lỗi với bạn thân
4 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
193
1
1
Anh Đỗ
01/12/2019 08:15:53
Tôi và Lan Anh là những người bạn thân thiết của nhau, chúng tôi đã làm bạn từ rất lâu, chúng tôi chơi với nhau từ thời học mẫu giáo, luôn quấn quýt bên nhau và coi nhau là những người bạn tuyệt vời nhất của mình. Nhưng để có được tình bạn của chúng tôi như ngày hôm nay, cũng đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nó như những bài học quý giá về tình bạn để chúng tôi thấy yêu thương, trân trọng nhau hơn và thiết thực hơn về tình cảm bạn bè của mình. Tôi cũng đã có rất nhiều lần mắc sai lầm với Lan Anh, nhưng Lan Anh đã hiểu và thông cảm cho tôi, qua những biến cô như vậy, chúng tôi coi đó là những bài học cần thiết để nuôi dưỡng tình bạn của chúng tôi thêm đẹp và bền vững.
Lan Anh và tôi chơi với nhau từ hồi còn rất nhỏ, lý do rất đơn giản là do gia đình chúng tôi là hàng xóm của nhau, chúng tôi cùng nhau học nhà trẻ, cùng nhau học mẫu giáo, rồi chung lớp tại trường cấp một và trong những năm tháng học cấp hai này chúng tôi vẫn đồng hành cùng nhau trong cuộc sống. Chúng tôi chơi cùng nhau, cùng nhau làm bài tập về nhà, cùng nhau thảo luận những bài tập nhóm và cùng nhau tâm sự những chuyện buồn vui trong cuộc sống. Hằng ngày, chúng tôi quấn quýt bên nhau như sam, ai cũng nói chúng tôi như hình với bóng, nhiều người lớn còn nói rằng họ ngưỡng mộ tình bạn trong sáng và bền lâu của hai đứa chúng tôi. Điều đó khiến tôi và Lan Anh đều cảm thấy rất vui và tự hào vô cùng.
Tôi có dáng người nhỏ nhắn, nước da hơi ngăm đen, người gầy và cao. Còn Lan Anh lại trắng trẻo, mập mạp và cao lớn. Tôi tính khí còn trẻ con nhưng Lan Anh lại rất người lớn. Trong mọi chuyện, Lan Anh hay nhường nhịn và bảo vệ tôi, điều đó khiến tôi rất vui nhưng thành ra đó lại là tật xấu của tôi, khiến tôi thấy ỷ lại, thấy như chuyện đó là lẽ thường. Trong một khoảng thời gian, tôi thấy Lan Anh chơi thêm với cả Hương – một người bạn khác trong lớp và cũng cùng xóm với chúng tôi, chỉ khác là bạn ấy ở cuối xóm, cách xa nhà của chúng tôi, điều đó khiến tôi không vui, càng thấy bực mình khi Lan Anh tỏ ra quan tâm đến bạn ấy hơn cả tôi, nhiều khi còn đê ý đến tâm trạng của Hương hơn cả tôi, điều đó khiến tôi chạnh lòng, giận Lan Anh, còn đâm ra ghét Hương, không thềm nói chuyện hai người họ, còn đi nói xấu hai người bọn họ. Lan Anh biết chuyện, không hề giận tôi, nhưng nói rất buồn, Lan Anh giải thích vì gia đình Hương đang gặp khó khăn, Hương còn có ý định bỏ học, là bạn, lại cũng là cán bộ lớp,lại cũng là hàng xóm láng giềng với Hương nên Lan Anh thật tâm muốn giúp đơ Hương, động viên Hương qua gia đoạn này. Tôi đã thấy có lỗi và ân hận rất nhiều vì sự khờ dại và ích kỉ của mình. Tôi xin lỗi Lan Anh và Hương, chúng tôi lại thân thiết, chúng tôi còn chơi thân với Hương hơn, sau chuyện này, tình bạn của chúng tôi càng thêm gắn bó và tôi cảm thấy, ngộ nhận ra rất nhiều điều, để có được một tình bạn đẹp thì con người ta cần sự chân thành, vị tha và tin tưởng. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có người bạn như Lan Anh, tôi sẽ trân trọng tình bạn này nhiều hơn nữa.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Hue Tu
01/12/2019 08:17:43
Phân biệt phong tục và hủ tục
0
0
Đại
01/12/2019 08:17:43
Năm học lớp 6, lớp 7, tôi thi học sinh giỏi môn Toán toàn huyện, đều giành đuợc giải khuyến khích. Nhiều bạn chế giễu tôi là đạt được “giải khúc khích!”.Lên lớp 8, bố mẹ tôi chuyển nhà lên thị xã. Hai chị em tôi đều chuyển đến trường mới: trường Trung học cơ sở Phạm Ngũ Lão. So với các bạn học trong lớp thì tôi chỉ vào loại học khá môn toán, còn môn Ngữ văn, môn Tiếng Anh, tôi gồng mình lên mà chỉ được điểm trung bình. Tôi sinh ra tự ti, thậm chí có lúc tỏ ra hèn nhát. Giờ học Tiếng Việt, cô giáo lên giảng bài rất hay, nhưng tôi không dám giơ tay phát biểu. Sinh hoạt tổ học tập, sinh hoạt lớp, tôi ngồi im như thóc trong bồ. Các bài kiểm tra toán, tôi chỉ được 7, 8 điểm; cô Thanh vẫn phê là “trình bày rối” chưa khoa học. Thậm chí, có lần tôi còn làm trò cười cho cả lớp. Tôi gọi cây đàn ghi ta (Lục huyền cầm) là cây đàn “cai – nha” khi làm bài văn thuyết minh. Giờ ra chơi, tôi ít ra sân đá cầu, nhảy dây cùng các bạn, v.v…
Tôi trở nên vụng về khi bước vào phòng chức năng học vẽ, học đàn, học hát. Buổi học hôm ấy, khi các bạn kéo ra sân chơi, tôi ở lại một mình trong phòng chức năng. Không biết tôi hí hoáy thế nào đó mà làm đứt dây đàn vĩ cầm. Sự cố xảy ra, tôi vô cùng lo sợ. Tôi dặn mình: “Chẳng ai biết mình gây ra. Cứ im lặng và tỉnh bơ…”. Buổi tập hát tiếp tục. Cái Diệu kêu lên: ”Đàn đứt dây rồi!” Cô Liên và cô Chi hỏi: “ Ai làm đứt dây đàn?” Nhưng tất cả đều nhìn nhau im lặng! Cô Liên và cô Chi đều tỏ ý không vui. Sau sự cố ấy, thầy chủ nhiệm lớp 8A, hạ mức hạnh kiểm của cái Diệu (nhóm trưởng) cái Hoàn (nhóm phó) trong đội ca vũ xuống một bậc, từ loại tốt xuống loại khá. Năm học sắp kết thúc rồi. Diệu và Hoàn đều học giỏi, đàn ngọt, hát hay, được các thầy cô giáo và bạn học quý mến.
Chuyện ấy làm tôi day dứt trong lòng mãi. Nhiều đêm tôi trằn trọc và tự trách mình sao hèn nhát thế? Tại sao không dũng cảm tự nhận lỗi để Diệu và Hoàn mắc oan? Nhưng có lúc tôi lại nghĩ: “Mọi chuyện rồi sẽ trôi qua. Nhắc lại làm chi cho mệt…”
Lòng tự trọng đã nâng đỡ tâm hồn tôi. Tôi viết một bức thư dài gửi thầy chủ nhiệm nói rõ sự việc, xin nhận kỉ luật: đề nghị thầy không hạ mức hạnh kiểm của hai bạn Diệu, Hoàn…
Thầy Cảnh gặp riêng tôi. Thầy nói về lòng tự trọng, sự hèn nhát và lòng dũng cảm. Thầy an ủi, động viên tôi. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ các bạn sẽ khinh ghét tôi, xa lánh tôi. Nhưng thật không ngờ, các bạn lại yêu mến, quý trọng tôi hơn trước. Tôi thấy tâm hồn mình thanh thản. Cuối năm học lớp 8, thi kiểm tra, tôi được 5 điểm 10, xếp loại giỏi văn hoá, loại tốt hạnh kiểm.
2
0
Kiên
01/12/2019 08:19:39
Ngày hôm ấy, là sinh nhật bạn tôi. Bữa tiệc ấy có lẽ sẽ rất vui nếu như không có chuyện đó xảy ra. Trước khi buổi tiệc bắt đầu, tôi là người đến sớm nhất để giúp bạn trang hoàng tiệc. Sau khi trang trí xong, tôi lên phòng Trân nghỉ xả hơi và bật nhạc nghe. Khi nằm lên giường, cảm thấy có gì cồm cộm dưới gối, tôi liền lấy ra xem thì ra đó là nhật kí của Tran tranh thủ lúc Trân còn đang ở dưới lầu tôi đọc lướt qua cuốn sổ. Tôi giở ra từng trang thích thú đọc những dòng chữ hiện ra trước mắt. Quá chăm chú đọc nên tôi không biết rằng Trân đã đứng đó từ lúc nào, gói bánh trên tay bạn rơi xuống. Nụ cười trên môi vụt tắt,đôi môi bạn mím chặt lại, mắt mở to. Khuôn mặt hồng hào của bạn giờ đây trắng bệch.Trân hét thất thanh:
-Cậu thật quá đáng!
Tiếng hét của Trân làm tôi chợt tỉnh, tôi vô cùng sợ hãi và bất ngờ, tay tổi un lên, quyển nhật kí rơi xuống đất. Mọi thứ diễn ra quá nhanh làm tôi không thể tưởng tượng được. Đôi mắt Trân nhìn tôi trở nên đầy lạnh lẽo và xa cách.Tôi im lặng không noi lời nào khi thấy trên khuôn mặt bạn là hai hàng nước mắt.
-Thôi! Cậu xuống lầu nhập tiệc đi! Vừa nói Trân vừa nhặt cuốn nhật kí lên và chạy vội vào phòng, tôi sững sờ chưa kịp nói lời xin lỗi. Bữa tiệc hôm ấy đã diễn ra nhưng không ai thấy sự xa cách của tôi và Trân.
Về nhà tôi suy nghĩ về hành động của mình, tôi tự trách mình " tại sao mày lại to mò đến vậy ? Mày có biết là đã đánh mất đi niêm tin của người bạn thân iu không"Trong tôi luôn muốn nói lời xin lỗi nhưng sao khó quá!
Cũng chính sự ngang bướng của tôi đã làm mất đi tình bạn của mình Tôi giận mình quá lòng ray rứt vì đã xúc phạm bạn. Tôi thật sự không muốn mất bạn. Trân ơi minh ân hận quá, hãy tha lỗi cho mình. Ngày mai đến lớp tôi sẽ mua cho bạn 1 gói o mai và nói lời xin lỗi với bạn, Tôi mong bạn tha thú cho mình và thật sự tôi dã là được tôi đã lấy hết can đảm để noi lời xin lỗi với Trân. Ngoài sự mong đợi Trân mỉm cười và chấp nhận tha thứ cho tôi. Bạn nói:
-Trong cuộc sống không ai không mắc lỗi lầm nhưng người biết sữa chữa và nói lời xin lỗi là người tốt và cậu đã làm được đấy thôi! Vì thé mình sẽ tha thứ cho cậu.
Tính hiếu kì đôi lúc làm con người khám phá ra những điều mới lạ nhưng cũng co lúc làm cho con người trở nên xấu xa hơn khi nó biến thành sự tò mò tọc mạch. Mỗi con người đều có 1 góc riêng tư không thể bày tỏ cùng ai và điều đó cần được tôn trọng. Vì vậy lén xem trộm nhật kí của bạn là một hành vi không đúng. Tôi đã xúc phạm bạn và nếu như không được tha thứ thì có lẽ tôi sẽ dánh mất tình bạn thiêng liêng nay và hạ thấp con người của mình. Xin mọi người hãy tôn trọng những riêng tư của nhau, đừng bao giờ to mò như tôi.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×