Tết, tết, tết, tết đến rồi… Tết, tết, tết, tết đến rồi…
Lời bài hát chào xuân ngân vang trong con xóm nhỏ nhà tôi như báo trước một mùa đào nữa sắp bắt đầu nở rộ trong cái tết se lạnh của miền Bắc. Mùa xuân – mùa của sự sống, mùa của những khát khao và niềm tin. Cây cối thức dậy sau giấc ngủ dài mùa đông, bắt đầu một cuộc sống mới. Và cây đào cũng không phải là một ngoại lệ.
Đào chỉ nở hoa vào mùa xuân ở miền Bắc mà thôi. Tôi không phải người trồng đào nên tôi không biết được quá trình lớn lên của nó. Nhưng nghe anh chị tôi nói thì tôi có thể tưởng tượng ra được hình ảnh một chồi non mới nhú với những chiếc lá bé li ti, xanh mơn mởn với nụ hoa nhỏ xíu như e thẹn, ngượng ngùng, chưa muốn phô sắc đang lớn lên dần dần, biết làm duyên, điệu đà với các loài hoa khác. Cây đào giống như người con gái mới lớn biết làm đỏm, dịu dàng. Cây đào mảnh mai, tinh khiết, thanh thoát với cánh hoa phớt hồng, những cái lá xanh xinh xinh vẫy gọi trước cơn gió mùa xuân thoảng qua se lạnh.
Cây đào trồng khẳng khiu vậy mà lại có sức quyến rũ đến lạ kì. Chả biết bao giờ, nhắc đến mùa xuân là phải nghĩ ngay đến hoa đào và ngược lại, nghĩ đến cành đào là nghĩ đến cái Tết mùa xuân ở miền Bắc. Hai thứ đó đi liền với nhau tạo nên một sự hoà hợp tuyệt diệu giữa trời sắc mùa xuân và nàng tiên áo cánh hoa đào. Hoa đào ẩn trong mình một sức sống mãnh liệt của mùa xuân, của muôn vàn hoa cỏ. Cái sức sống ấy tràn trề trong mỗi nụ hoa, trong từng cánh hoa. Người ta yêu vẻ đẹp tự nhiên của hoa đào, yêu nét tinh khôi trong nghệ thuật trồng cây. Bấy nhiêu trên đã đủ để nói về tình yêu của con người dành cho loài cây này.
Hoa đào là loài hoa tượng trưng cho sự phồn vinh và hạnh phúc của mùa xuân, của niền tin và những khát vọng tuổi trẻ. Tôi rất yêu hoa đào và luôn mong mùa xuân ở lại để hoa đào không tàn phai.