Nhắc đến từ “ngông” là nhắc đến khái niệm chỉ người có những lời nói, việc làm ngang tàng, khác lẽ thường, bất chấp sự khen chê của người đời. Nhưng nói như thế không có nghĩa là mọi sự khác người đều trở thành ngông. Những người mà lời nói và hành động ngang tàng, không quan tâm đến thái độ của người khác một cách mù quáng, không biết mình, biết người, tự biết khả năng của mình để tự chủ thì đó chỉ là một kẻ ngông cuồng. Cái ngông ở đây được nói đến là ngông dựa trên khả năng mình có, nghĩa là chỉ những người tài năng, tự tin bởi cái tài của mình, tự tin để khẳng định nó với đời mới là cái ngông được người đời chấp nhận. Xét theo nghĩa thứ hai này, người ngông thường tạo cho mình được những phong cách riêng, khác người nhưng lại để lại những ấn tượng sâu đậm. Chất ngông thường gặp trong văn chương cũng là trường hợp như thế.