hãy trình bày suy nghĩ của anh chị về câu nói“Sứ mạng của người mẹ không phải là làm chỗ dựa cho con cái mà là làm cho chỗ dựa ấy trở nên không cần thiết” Nghị luận
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Cuộc sống không phải lúc nào cũng êm đềm như mặt biển mênh mông mà luôn chực chờ nhiều bão tố dữ dội. Vì vậy, chúng ta cần biết tìm cách để vượt qua, và sẽ càng ý nghĩa hơn nếu chinh phục thử thách bằng chính nghị lực bản thân. Trở ngại đó có thể là một vài lần thất bại trong công việc; sự phân vân, đắn đo giữa nhiều quyết định hay cơ bản chỉ là cách ứng xử hằng ngày cho phù hợp. Những điều tưởng chừng đơn giản nhưng thực sự không hề dễ dàng, đặc biệt đối với người con chưa được rèn luyện hay chẳng bao giờ phải đối mặt trước bất kì chông gai. Việc hình thành lối sống chủ động, tích cực là cả quá trình dài và đòi hỏi nhiều thời gian. Cho nên, ngay từ lúc nhỏ, những đứa trẻ cần được giáo dục cách sống tự lập. Bắt đầu bằng hành động giản đơn như chăm sóc bản thân, lo lắng chuyện học tập đến các vấn đề phức tạp hơn, như có thể giải quyết khó khăn của mình một cách tốt nhất hay tự xoay xở trước những thế lực nguy hiểm đang đe dọa. Qua năm tháng, kĩ năng ấy sẽ được tôi luyện và trở thành kinh nghiệm tích lũy trong bản năng mỗi con người, giúp họ vượt qua “chướng ngại” hiệu quả. Nhận thức rõ điều đó, nhiều bậc cha mẹ người Nhật đã dạy con cái phải biết tự vươn lên bằng chính nỗ lực cá nhân ngay khi còn là trẻ thơ. Ở đất nước ấy, đa số các bạn nhỏ đều phải tự mình đến trường. Có hôm trời mưa tuyết rơi kín đường, rét lạnh run thấu xương, người ta vẫn nhìn thấy hàng đoàn học sinh mặc đồng phục vừa đi vừa hô to “Gambate”(câu cửa miệng của người dân xứ mặt trời mọc – có nghĩa là “cố gắng”). Mặc dù nhà bạn nào cũng có ô tô nhưng phụ huynh không đưa đón mà để con mình tự đi học. Họ muốn những đứa trẻ hiểu rằng: đừng bao giờ chờ đợi sự hỗ trợ từ bất kì ai khi gặp những vấn đề khó khăn. Thay vào đó, hãy tìm cách vượt qua. Chính kĩ năng tự lập đã “rèn đúc” người dân xứ Phù Tang trưởng thành trong ngọn lửa của gian truân. Để hôm nay Nhật Bản tự hào là một nước rất phát triển với đội ngũ nhân lực có trình độ chuyên môn cao và tinh thần sẵn sàng đương đầu cùng thách thức.
Rõ ràng giáo dục con cái không sống dựa dẫm là điều vô cùng cần thiết. Chẳng những lúc ở lứa tuổi thơ mà cả khi lớn lên. Thế nhưng, nhiều bậc phụ huynh vì quá yêu con nên nuông chiều quá mức, khiến đứa trẻ mất đi ý thức tự lập. Việc đó đã gây ra không ít hậu quả. Một người từ thuở bé chưa hề làm bất cứ chuyện gì, chưa bao giờ trải qua gian khó, chưa bao giờ ra quyết định cho riêng mình liêụ sau này có thể tự trang trải cuộc sống bản thân khi xung quanh chẳng còn ai giúp đỡ? Thói quen dựa dẫm khiến họ mất phương hướng, lúng túng vô dụng, dần dần rơi vào trạng thái bi quan tự ti dẫn đến hành động nông nổi thiếu suy nghĩ.
Ai cũng yêu thương con cái, nhưng phải làm sao để tình cảm ấy không khiến đứa trẻ ỷ lại là điều cần quan tâm. Vấn đề này càng có ý nghĩa hơn trong xã hội ngày nay – khi mà cuộc sống khắc nghiệt luôn muốn thử thách lòng kiên trì và bản lĩnh con người. Tuy nhiên, cũng không phải vì thế mà cứ phó mặc việc dạy dỗ con cái một cách tự nhiên theo kiểu “trời sinh tính”. Nhân cách một cá nhân được chi phối bởi nhiều yếu tố, đặc biệt là gia đình. Vì vậy, cha mẹ vẫn đóng vai trò quan trọng trong việc giáo dục con cái trở thành công dân “tự lập”. Nghĩa là cha mẹ sẽ “gợi mở”, hướng dẫn con đường tốt để đi, còn chuyện “bước” qua từng chướng ngại như thế nào thì phải do đứa trẻ tự làm lấy. Chính những trắc trở hôm nay sẽ là kinh nghiệm ngày mai giúp chúng đối mặt với bao lối rẽ khác nhau trên hành trình dài, bởi: “Sự đau khổ là bà mẹ nuôi dưỡng phẩm chất kiên cường và độc đáo. Sự khhó khăn có thể làm nảy sinh sức mạnh tinh thần và tình cảm. Tai nạn là bà vú của lòng bất khuất, hiểm họa là nguồn sữa bổ dưỡng nuôi người anh hùng trưởng thành” (V. Huy-gô). Nói đơn giản, cha mẹ vẫn vừa phải ở bên cạnh quan tâm lo lắng đồng thời cũng vừa phải tạo những “khoảng lặng” cần thiết cho đứa trẻtự mình giải quyết hay suy ngẫm về những hành động đang làm. Tôi rất ấn tượng với nhân vật bà Hiền (Một người Hà Nội – Nguyễn Khải) – một người phụ nữ chu đáo, thông minh lại hết sức đúng đắn, tinh tế trong cách dạy con. Bà quan niệm chẳng những cho con cuộc đời mà còn phải giáo dục chúng có một nhân cách, tương lai không bị lệ thuộc “…nếu ông và tôi sống đến sáu mươi thì con út đã hai mươi có thể tự lập được khỏi phải sống bám vào các anh chị”. Thiết nghĩ, tư tưởng ấy rất đáng được trân trọng, nhất là trong thời đại hôm nay, khi mỗi gia đình chỉ có ít con nên dành càng nhiều tình cảm yêu thương, chiều chuộng hơn. Vì thế, khéo léo dạy dỗ con cái phát huy tính tự chủ là điều hết sức cần thiết.
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |