Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết đoạn văn nghị luận xã hội 200 từ bài học rút ra từ câu nói: "Có những người không dám bước đi vì sợ gãy chân, nhưng sợ gãy chân mà không dám bước thì khác nào chân đã gãy"

Viết đoạn văn nghị luận xã hội 200 từ: "Có những người không dám bước đi vì sợ gãy chân, nhưng sợ gãy chân mà không dám bước thì khác nào chân đã gãy"

4 trả lời
Hỏi chi tiết
1.671
1
0
hiếu
30/04/2020 13:46:39
Tôi đã từng nghe ở đâu đó câu nói: “Có những người không dám bước đi vì sợ gãy chân,nhưng sợ gãy chân mà không dám bước thì khác nào chân đã gãy”. Đúng vậy, khi bước chân vào cuộc đời, điều quan trọng đầu tiên mà mỗi chúng ta cần phải xác định rõ đó là dám hành động và dám chấp nhận thất bại. Ở đây chúng ta có thể hiểu “bước đi” là hành động làm một điều gì đó, còn “gãy chân” là những thất bại mà ta có thể gặp phải trong quá trình thực hiện mục tiêu của mình. Như vậy, nếu như chúng ta không dám làm, không dũng cảm bước đi trên đôi chân của mình vì sợ thất bại thì một lẽ đương nhiên chúng ta đang tự đặt mình thành một kẻ thất bại. Biểu hiện của những người không dám hành động và sợ đương đầu thử thách là việc dám lên kế hoạch rồi để đó và trì hoãn, luôn kể về những điều mình muốn làm nhưng chẳng bao giờ thực hiện. Hoặc thậm chí, có nhiều người còn không có một mục tiêu cụ thể nào, phó mặc đời mình cho cuộc sống mặc sức đưa đẩy, họ luôn ngại khó, ngại khổ, ngại va chạm; không dám dũng cảm thực hiện những điều lớn lao, họ luôn tránh đi những đoạn đường ít người đi và luôn có trong mình những suy nghĩ tiêu cực. Một minh chứng rõ nét nhất cho hành động đó là câu chuyện về người bạn của Bill Gate. Cùng mong muốn phát triển phần mềm máy tính một cách rộng rãi như
Bill Gate nhưng người bạn này lại lo sợ, tính toán về những thiệt hại rủi ro mà mình có thể gặp phải mà không dám theo đuổi ước mơ. Và kết quả là Bill Gate đã thành công và trở thành ông chủ của biết bao nhân viên, trong đó có cả người bạn năm xưa. Như vậy, tất cả mọi công việc nếu không dám hành động, luôn e sợ khó khăn sẽ khiến cuộc sống chúng ta trở nên trì chệ, nhàm chán; cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa, sẽ bao trùm bởi một màu đen thất bại. Hãy luôn suy nghĩ
tích cực về khó khăn, coi thử thách là cách để học hỏi, để tôi luyện và làm đầy kinh nghiệm cho bản thân. Đừng sợ sai, đừng tự giới hạn bản thân vào một cuộc sống nhỏ bé, tầm thường, hãy vươn rộng mình ra, đón nhận lấy những điều tuyệt vời trong cuộc sống này để khi nhắm mắt buông tay, nhìn lại không còn gì hối tiếc.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
hiếu
30/04/2020 13:46:55

Có thể nói, dám hành động, dám chấp nhận thất bại là yếu tố vô cùng quan trọng để đạt được những thành công trong cuộc sống. Turgot – một nhà kinh tế học người Pháp từng nói “Có những người không dám bước đi vì sợ gãy chân, nhưng sợ gãy chân mà không dám bước thì khác nào chân đã gãy rồi”. Đó là một câu danh ngôn vô cùng đúng đắn và đầy cảm hứng nhưng trước hết, để có thể bàn luận cụ thể hơn về câu nói trên, chúng ta cần hiểu “dám bước đi” và “sợ gãy chân” là gì?

    Theo nghĩa đen, “Bước đi“ là một hình thức vận động của con người được thực hiện chủ yếu bởi các hệ cơ, xương ở “chân”, còn “gẫy chân” là một hậu quả có thể xảy ra, gây tổn thương cho người thực hiện hành động “đi”. Sâu xa hơn, về mặt nghĩa bóng, "bước đi” được hiểu là hành động làm một điều gì đó, còn “gãy chân” là những thất bại mà ta có thể gặp phải trong quá trình thực hiện mục tiêu của mình. Như vậy, toàn bộ câu nói ấy có nghĩa là nếu như ta không dám làm, không dám hành động vì sợ thất bại thì bản thân chúng ta mặc định đã trở thành một kẻ thất bại rồi. Vì bất kỳ một thành quả nào đạt được trên thế gian này đều cần phải trải qua ba giai đoạn: suy nghĩ, hành động và kết quả. Nếu chỉ dám ngồi một chỗ đắn đo suy nghĩ, chần chừ mà không dám bắt tay vào làm thì sẽ chẳng bao giờ có thể đạt được kết quả. Biểu hiện của những người không dám hành động và sợ đương đầu thử thách rất dễ nhận thấy. Họ thường là những người chỉ dám lên kế hoạch rồi để đó và trì hoãn, luôn kể về những điều mình muốn làm nhưng chẳng bao giờ thực hiện. Hoặc thậm chí, có nhiều người còn không có một mục tiêu cụ thể nào, phó mặc đời mình cho cuộc sống mặc sức đưa đẩy, luôn tránh làm những điều lớn, tránh đi những “con đường” ít người đi và luôn suy nghĩ tiêu cực về thất bại. Một minh chứng rõ nét cho hành động đó là câu chuyện khởi nghiệp của Bill Gate và bạn của ông. Bill Gate không phải người đầu tiên và duy nhất nghĩ ra phần mềm máy tính và khát khao phát triển nó một cách rộng rãi, mà một người bạn học của ông cũng có cùng mong muốn ấy. Nhưng nếu như người bạn kia vẫn đang lo sợ, tính toán về những thiệt hại rủi ro mà mình có thể gặp phải, thì Bill Gate - cậu sinh viên trẻ khi ấy, đã hoàn thiện sản phẩm, hàng ngày đem “đứa con tinh thần” của mình đến gõ cửa từng văn phòng công ty về máy tính thời đó để thuyết phục họ hợp tác. Sau bao lời từ chối và những nỗ lực, ông đã nhanh chóng thành công, thành lập một doanh nghiệp lớn mạnh và mời người bạn khi xưa về làm nhân viên cho công ty mình. Như vậy, việc không dám hành động, sợ khó khăn sẽ khiến cuộc sống chúng ta trở nên ì chệ, cuộc đời ta trở nên vô nghĩa, sẽ luôn cảm thấy cuộc sống thật tối tăm, nhàm chán,… Nếu hiện tại chúng ta không chịu nhấc chân lên mà đi thì tương lai sẽ còn khó khăn, còn phải vất vả gấp bội phần, ”nếu ta không tự xây ước mơ của mình thì sẽ có người thuê chúng ta xây ước mơ cho họ”. Một xã hội có quá nhiều những con người như vậy thì xã hội ấy sẽ trở nên chậm tiến về mọi lĩnh vực, ngập trong những dự thảo, dự kiến, ý tưởng nhưng chẳng bao giờ thành hiện thực. Mặc dù vậy, bên cạnh đó, cũng có rất nhiều người không chỉ có một mục tiêu rõ ràng mà còn luôn dám thực hiện điều đó hàng ngày, hàng giờ, luôn tìm tòi và chăm chỉ mài giũa, luyện tập. Không chỉ vậy họ còn luôn suy nghĩ tích cực về khó khăn, coi thử thách là cách để học hỏi, để tôi luyện và làm đầy “kho” kinh nghiệm của bản thân, từng ngày đạt được rất nhiều những mục tiêu và đóng góp cho xã hội. Tuy vậy, chấp nhận thất bại không có nghĩa là chúng ta sẽ vẫn lặp đi lặp lại sai lầm ấy mà cần phải rút ra cho mình những bài học để sau những vấp ngã ấy, ta sẽ biết cách bước đi vững vàng hơn. Như vậy, mỗi người chúng ta cần nhận thức được tầm quan trọng của hành động và có một cái nhìn tích cực trước thất bại. Đồng thời nhanh chóng bắt tay vào thực hiện những dự định, mục tiêu đã đặt ra.

     Cuộc đời này rộng lớn, bao la, có biết bao nhiêu điều cần học hỏi, trải nghiệm, nhưng cũng ngắn ngủi, vô thường, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh và đã qua đi rồi sẽ không lấy lại được. Vì vậy đừng sợ sai, đừng tự giới hạn bản thân vào một cuộc sống nhỏ bé, tầm thường, hãy vươn rộng mình ra, đón nhận lấy những điều tuyệt vời trong cuộc sống này để khi nhắm mắt buông tay, nhìn lại không còn gì hối tiếc. Thất bại cũng giống như việc ăn một trái ớt, dù cay nóng nhưng lại đem đến cho ta trải nghiệm hấp dẫn mà không có bất kỳ hương vị ngọt ngào nào có được.

2
0
hiếu
30/04/2020 13:47:25

Trong cuộc sống này có rất nhiều thứ bạn cần phải bước để chân được vững hơn. Dám bước hay không là tùy vào chính bạn và cũng có nhiều lý do để khiến bạn quyết định, có thể vì bạn thiếu sự can đảm hoặc vì sự lười nhát, chỉ biết nghĩ đến bản thân. Có người không dám bước vì sợ gãy chân, nhưng sợ gãy chân mà không dám bước thì khác nào chân đã gãy.

   Bước ở đây không có nghĩa là bước chân như mọi ngày chúng ta cũng đi đến nơi này, nơi khác mà là bước tiến. Điều này đồng nghĩa với việc bạn không chỉ đơn thuần đi trên đôi chân vật lý mà còn đi bằng ý chí và tinh thần. Mỗi ngày có rất nhiều điều mà chúng ta không ai mong muốn nó xảy ra, nhưng vì chúng ta không biết trước được những điều sẽ đến nên không ai có thể tránh khỏi.

   Chẳng hạn như hôm nay, bạn đi làm muộn một chút vì tắc đường, bạn muốn người khác hiểu cho bạn, vì không phải chỉ mình bạn gặp tình trạng này. Người khác sẵn sàng hiểu vì điều đó, nhưng nếu những lần sau vẫn tình trạng này xảy ra thì là lỗi do bạn. Có người vẫn gặp tình trạng kẹt xe nhưng họ vẫn đến đúng giờ, nhưng sao bạn lại trễ? Giả sử, bạn cũng bị trễ chuyến bay vì kẹt xe, liệu máy bay có hiểu cho bạn không?

   Hôm đó, bạn không được khỏe một chút, bạn xin phép sếp cho bạn nghỉ một ngày. Sếp sẽ thông cảm và cho phép bạn nghỉ. Nhưng khi bố mẹ bạn đau, phải nhập viện, bạn không có đủ tiền viện phí để chi trả, bạn bảo bệnh viện thông cảm? Liệu bệnh viện có hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của bạn lúc đó?

    Hồi trước đi làm, bạn chỉ thích đi muộn về sớm, căng thẳng một chút là chơi game hay chọn phương pháp thư giãn. Mọi người có thể thông cảm cho bạn. Nhưng rồi sau này, con cái người ta học trường tốt, bạn nói với con mình rằng nhà không đủ điều kiện, liệu con bạn có đủ tuổi để hiểu?

    Những điều đơn giản đó liệu có quá sức để bạn không thể vượt qua? Bạn chỉ cần đi sớm hơn một chút thì sẽ không đến công ty muộn, cố gắng chăm sóc sức khỏe để không phải đổ bệnh, nếu có thì vẫn có thể làm online tại nhà (nếu tính chất công việc cho phép) hoặc cố sức đến công ty nửa ngày để công việc không bị trì hoãn. Đi làm về muộn cũng chả sao, vì về sớm cũng nằm lì ra đó với cái tivi hoặc điện thoại, …. Bạn sợ gì mà không bước? Không dám bước vì sợ gãy chân, nhưng sợ gãy chân mà không dám bước thì khác nào chân đã gãy.

    Ai cũng có những mệt mỏi, gánh nặng riêng của mình. Đừng bao giờ gặp mặt nhau rồi chỉ biết than, để rồi nó trở thành một “thương hiệu” cho chính bạn. Vì sẽ chẳng ai muốn nói chuyện với một người cứ gặp mặt là chỉ biết than. Đi làm có những căng thẳng riêng, nhưng nếu bạn cứ than thì bạn không chỉ mệt về thể xác mà còn mệt về tinh thần và bạn có đảm bảo còn đủ năng lượng để làm việc.

    Đừng vừa trách lương thấp nhưng không có sự nỗ lực hết mình. Đừng trách xã hội thực dụng, làm việc trong trạng thái lười biếng, trì trệ, không có nỗ lực thì không có báo đáp. Đừng nhảy việc liên tục mà đổ lỗi cho công ty hay sếp. Trước hết nên nhìn lại chính bản thân mình, tại sao người đến trước bạn vẫn làm việc cho đến tận lúc bạn bước vào và bạn ra đi họ vẫn ở đó? Cuộc sống tồn tại quá nhiều vấn đề. Nhưng vấn đề chính vẫn là bản thân của mỗi người. Vậy, trước khi giải quyết vấn đề gì thì phải giải quyết bản thân mình trước đã. Vì đó là những điều vốn dĩ bạn phải bước qua nếu muốn phát triển bản thân. Có người không dám bước vì sợ gãy chân, nhưng sợ gãy chân mà không dám bước thì khác nào chân đã gãy.

    Nếu là một người không bị khiếm khuyết cơ thể về mặt vật lý thì bạn đã may mắn hơn rất nhiều người trên thế giới này. Có nhiều người bị tai nạn giao thông đến nỗi bị cướp mất đi đôi chân, nhưng họ vẫn bước trên đôi chân tinh thần của mình. Còn bạn? Bạn không bị khuyết về mặt vật lý, nhưng còn mặt tinh thần thì sao? Nhìn lại, có nhiều người không bị khuyết về mặt cơ thể vật lý nhưng không dám bước vì sợ gãy chân, nhưng sợ gãy chân mà không dám bước thì khác nào chân đã gãy.

0
0
Simple love
30/04/2020 13:48:56

Có thể nói, dám hành động, dám chấp nhận thất bại là yếu tố vô cùng quan trọng để đạt được những thành công trong cuộc sống. Turgot – một nhà kinh tế học người Pháp từng nói “Có những người không dám bước đi vì sợ gãy chân, nhưng sợ gãy chân mà không dám bước thì khác nào chân đã gãy rồi”. Đó là một câu danh ngôn vô cùng đúng đắn và đầy cảm hứng nhưng trước hết, để có thể bàn luận cụ thể hơn về câu nói trên, chúng ta cần hiểu “dám bước đi” và “sợ gãy chân” là gì?

    Theo nghĩa đen, “Bước đi“ là một hình thức vận động của con người được thực hiện chủ yếu bởi các hệ cơ, xương ở “chân”, còn “gẫy chân” là một hậu quả có thể xảy ra, gây tổn thương cho người thực hiện hành động “đi”. Sâu xa hơn, về mặt nghĩa bóng, "bước đi” được hiểu là hành động làm một điều gì đó, còn “gãy chân” là những thất bại mà ta có thể gặp phải trong quá trình thực hiện mục tiêu của mình. Như vậy, toàn bộ câu nói ấy có nghĩa là nếu như ta không dám làm, không dám hành động vì sợ thất bại thì bản thân chúng ta mặc định đã trở thành một kẻ thất bại rồi. Vì bất kỳ một thành quả nào đạt được trên thế gian này đều cần phải trải qua ba giai đoạn: suy nghĩ, hành động và kết quả. Nếu chỉ dám ngồi một chỗ đắn đo suy nghĩ, chần chừ mà không dám bắt tay vào làm thì sẽ chẳng bao giờ có thể đạt được kết quả. Biểu hiện của những người không dám hành động và sợ đương đầu thử thách rất dễ nhận thấy. Họ thường là những người chỉ dám lên kế hoạch rồi để đó và trì hoãn, luôn kể về những điều mình muốn làm nhưng chẳng bao giờ thực hiện. Hoặc thậm chí, có nhiều người còn không có một mục tiêu cụ thể nào, phó mặc đời mình cho cuộc sống mặc sức đưa đẩy, luôn tránh làm những điều lớn, tránh đi những “con đường” ít người đi và luôn suy nghĩ tiêu cực về thất bại. Một minh chứng rõ nét cho hành động đó là câu chuyện khởi nghiệp của Bill Gate và bạn của ông. Bill Gate không phải người đầu tiên và duy nhất nghĩ ra phần mềm máy tính và khát khao phát triển nó một cách rộng rãi, mà một người bạn học của ông cũng có cùng mong muốn ấy. Nhưng nếu như người bạn kia vẫn đang lo sợ, tính toán về những thiệt hại rủi ro mà mình có thể gặp phải, thì Bill Gate - cậu sinh viên trẻ khi ấy, đã hoàn thiện sản phẩm, hàng ngày đem “đứa con tinh thần” của mình đến gõ cửa từng văn phòng công ty về máy tính thời đó để thuyết phục họ hợp tác. Sau bao lời từ chối và những nỗ lực, ông đã nhanh chóng thành công, thành lập một doanh nghiệp lớn mạnh và mời người bạn khi xưa về làm nhân viên cho công ty mình. Như vậy, việc không dám hành động, sợ khó khăn sẽ khiến cuộc sống chúng ta trở nên ì chệ, cuộc đời ta trở nên vô nghĩa, sẽ luôn cảm thấy cuộc sống thật tối tăm, nhàm chán,… Nếu hiện tại chúng ta không chịu nhấc chân lên mà đi thì tương lai sẽ còn khó khăn, còn phải vất vả gấp bội phần, ”nếu ta không tự xây ước mơ của mình thì sẽ có người thuê chúng ta xây ước mơ cho họ”. Một xã hội có quá nhiều những con người như vậy thì xã hội ấy sẽ trở nên chậm tiến về mọi lĩnh vực, ngập trong những dự thảo, dự kiến, ý tưởng nhưng chẳng bao giờ thành hiện thực. Mặc dù vậy, bên cạnh đó, cũng có rất nhiều người không chỉ có một mục tiêu rõ ràng mà còn luôn dám thực hiện điều đó hàng ngày, hàng giờ, luôn tìm tòi và chăm chỉ mài giũa, luyện tập. Không chỉ vậy họ còn luôn suy nghĩ tích cực về khó khăn, coi thử thách là cách để học hỏi, để tôi luyện và làm đầy “kho” kinh nghiệm của bản thân, từng ngày đạt được rất nhiều những mục tiêu và đóng góp cho xã hội. Tuy vậy, chấp nhận thất bại không có nghĩa là chúng ta sẽ vẫn lặp đi lặp lại sai lầm ấy mà cần phải rút ra cho mình những bài học để sau những vấp ngã ấy, ta sẽ biết cách bước đi vững vàng hơn. Như vậy, mỗi người chúng ta cần nhận thức được tầm quan trọng của hành động và có một cái nhìn tích cực trước thất bại. Đồng thời nhanh chóng bắt tay vào thực hiện những dự định, mục tiêu đã đặt ra.

     Cuộc đời này rộng lớn, bao la, có biết bao nhiêu điều cần học hỏi, trải nghiệm, nhưng cũng ngắn ngủi, vô thường, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh và đã qua đi rồi sẽ không lấy lại được. Vì vậy đừng sợ sai, đừng tự giới hạn bản thân vào một cuộc sống nhỏ bé, tầm thường, hãy vươn rộng mình ra, đón nhận lấy những điều tuyệt vời trong cuộc sống này để khi nhắm mắt buông tay, nhìn lại không còn gì hối tiếc. Thất bại cũng giống như việc ăn một trái ớt, dù cay nóng nhưng lại đem đến cho ta trải nghiệm hấp dẫn mà không có bất kỳ hương vị ngọt ngào nào có được.


 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 12 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo