Tiểu thuyết là những bộ truyện hay, mang lại nhiều giáo dục cho con người, đã nhắc đến tiểu thuyết thì ai cũng sẽ nhớ đến cái tên Ma Đạo Tổ Sư đã làm mưa làm gió trong năm qua, cùng với đó chính là vị danh nhân mang tên Mặc Hương Đồng Khướu.
Ma đạo tổ sư là tác phẩm gặt hái nhiều thành công trong thế giới mạng, không chỉ được chuyển thể thành game, hoạt hình hay phát thanh mà còn xuất bản ra nước ngoài. Bộ tiểu thuyết này hiên cũng đã vô cùng nổi bật bởi tình tiết li kỳ gây hấp dẫn người đọc. Đặc biết là óc sáng tạo hơn người của tác giả Mặc Hương Đồng Khướu, luồn lách và lồng ghét từng chi tiết cùng sự hài hòa của hai nhân vật chính là Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ. Nội dung bộ truyện kể về sự việc 16 năm trước, giới tu đạo đứng đầu bởi Kỳ Sơn Ôn thị hùng mạnh cùng tứ đại gia tộc tu tiên lớn là Cô Tô Lam thị, Vân Mộng Giang thị, Thanh Hà Nhiếp thị và Lan Lăng Kim thị. Đệ tử của Vân Mộng Giang thị Ngụy Vô Tiện - một người sống phóng khoáng, tùy hứng nhanh chóng kết bạn cùng Lam Vong Cơ - nhị công tử của Cô Tô Lam Thị, người luôn luôn lạnh lùng, cương trực. Trong cuộc hành tẩu, hai người đã phát hiện người đứng đầu Ôn thị là kẻ chủ mưu độc ác đứng sau hàng loạt các âm mưu sử dụng Âm Thiết để đàn áp các thế gia. Ôn thị trở thành kẻ thù chung bị các gia tộc thảo phạt và chịu thất bại trong cuộc chiến
Xạ nhật chi chinh.Tuy nhiên sau khi giành chiến thắng, các gia tộc, đứng đầu là Lan Lăng Kim thị đưa ra chính sách độc ác tận diệt với người của Ôn gia. Bất bình trước cảnh tượng đó, Ngụy Vô Tiện đã đứng ra bảo vệ hai chị em Ôn Tình, Ôn Ninh cùng một số người vô tội của Ôn gia, đưa họ lên Loạn Tán Cương sinh sống, tuyên bố với bên ngoài rời khỏi Vân Mông Giang thị, tự đi con đường riêng bị gọi là tà ma ngoại đạo tại Di Lăng với hiệu Di Lăng lão tổ. Ngụy Vô Tiện trở thành kẻ phản nghịch đối đầu với các gia tộc tu tiên và được cho là đã chết sau sự kiện Huyết tẩy Bất Dạ Thiên khi bị các đại gia tộc vây quét tấn công.
Ngụy Vô Tiện xuất hiện trở lại 16 năm sau đó tại Mạc Gia Trang sau khi được Mạc Huyền Vũ hiến xác, tiếp tục cùng Lam Vong Cơ để giải quyết một loạt bí ẩn giết người, cuối cùng tìm ra và đánh bại thủ phạm thực.
Mở đầu câu chuyện là cái chết của Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện, người người truyền tay nhau là do hắn tu ma bị phản phệ, có người nói vì hắn giết sư tỷ, hại chết ân sư, nên bị chính tay sư đệ hắn- Giang Trừng giết, nhất thời nhàn ngôn toái ngữ bay đầy trời, lúc đó mình nghĩ Ngụy Vô Tiện là nhân vật chính cho nên có hiểu lầm gì đó, cứ nghĩ là do Giang Trừng hãm hại, ganh tỵ đố kỵ hoặc là muốn chiếm cái gì đó của hắn, cho đến khi quá khứ được vạch trần.
Giang Trừng trong quá khứ có chút ngạo kiều, có đôi lúc ghen tỵ với Ngụy Vô Tiện vì cha của Giang Trừng thương Ngụy Vô Tiện hơn y nhưng vẫn đối tốt với Ngụy vô Tiện lắm, sẽ vì Ngụy Vô Tiện mà lập ra lời hứa “Đừng sợ, sau này ta sẽ đuổi chó giùm cho ngươi”, y sẽ lo lắng vì Ngụy Vô Tiện cứ gây sự hết lần này tới lần khác, lúc đấy mình nghĩ tại sao sau này y lại giết Ngụy Vô Tiện?
Tình bạn của họ đẹp biết bao, khi biến cố xảy ra, Giang Trừng trách Ngụy Anh lo chuyện bao đồng, hại Giang gia nhà tan cửa nát, kì thật y biết rõ đây chỉ là cái cớ để Ôn thị ra tay thôi, không phải Ngụy Anh châm mồi thì sớm muộn cũng có ngày này, y trách thì trách nhưng vẫn lo cho Ngụy Anh, vì cứu Ngụy Anh mà tự lấy bản thân dẫn đường cho đám Ôn cẩu, cuối cùng bị móc nội đan, sự thật này đến cuối Ngụy Anh vẫn không biết vì y cho rằng tất cả đã muộn rồi, biết để làm gì chứ. Ngụy Anh nói: “Tương lai ngươi làm Gia Chủ, ta sẽ làm thuộc hạ của ngươi, cả đời nâng đỡ ngươi. Cô Tô Lam Thị có song bích thì Vân Mộng Giang Thị chúng ta có song kiệt, ta vĩnh viễn không phản bội ngươi, không phản bội Giang Gia”.
Song, 13 năm sau chỉ có thể đổi lấy đoạn đối thoại đầy chua xót
“Chính ngươi nói, tương lai ta làm Gia Chủ, ngươi sẽ làm thuộc hạ của ta, cả đời nâng đỡ ta. Cô Tô Lam Thị có song bích thì Vân Mộng Giang Thị chúng ta có song kiệt, ngươi vĩnh viễn không phản bội ta, không phản bội Giang Gia, nhưng lời này là ai nói? Những lời này rốt cuộc là ai nói hả? Cmn bị ngươi ăn hết”
“Xin lỗi, là ta nuốt lời”.
Ngụy Anh cũng vì Giang Trừng tình nguyện hiến nội đan của mình, hắn biết rằng Giang Trừng không có nội đan sẽ không còn lại gì, Ngụy Anh vì thế chỉ có thể tu ma không thể tu tiên được nữa, người khác chỉ thấy hắn kiêu ngạo, không thèm đeo kiếm, không thèm tỷ thí với ai, nhưng không biết rằng hắn không điều khiển được kiếm của mình nữa.
Trong một cuộc ẩu đả, Ngụy Vô Tiện bị người của Kim gia vậy đánh, Kim Tử Hiên- phu quân của Giang Yếm Ly, tức là tỷ phu của hắn ra mặt hòa giải, Ôn Ninh lại đột nhiên mất khống chế, giết chết Kim Tử Hiên, Giang Trừng hận Ôn Ninh khiến cho tỷ tỷ của mình trở thành góa phụ, Ngụy Anh thì bảo vệ Ôn Ninh, cuối cùng hai người mâu thuẫn, đỉnh điểm của mâu thuẫn là khi Giang Yếm Ly vì bảo vệ Ngụy Anh mà chết, y mới thật sự hận Ngụy Vô Tiện, hận cái tính thánh mẫu của hắn, hại y mất cha mất mẹ mất cả tỷ tỷ, Giang Trừng cùng Lan Lăng Kim thị, Thanh Hà Nhiếp Thị, Cô Tô Lam thị bao vây Phục ma điện hòng giết hắn, nhưng chưa tới nơi hắn đã tự bạo mà chết.
Trong những năm tháng u ám đó, dương như tất cả đều quay lưng với Ngụy Vô Tiện, duy chỉ có một người trước sau như một vẫn lặng lẽ dõi theo hắn, bảo vệ hắn, thế mà hắn cứ nghĩ là do người ta chướng mắt hắn, muốn “thay trời hành đạo” muốn trừng trị hắn. Người nọ vì hắn dùng chút sức lực cùng cuối cùng cõng hắn ra khỏi vòng vây trên Bất Dạ Thiên, vì hắn mà lần đầu tiên chống đối với gia tộc, tất cả mọi người đều rất bất ngờ, Lam Vong Cơ trong mắt họ vốn là đứa học trò ngoan, có tiền đồ nhất, lại vì một tên ma đầu mà chống đối họ, chịu ba mươi ba vết roi, không thể xóa, nó như minh chứng cho tội lỗi đã từng phạm phải, mỗi một vết roi tượng trưng cho một tội lỗi, phải chuyện tày trời như thế nào mới có thể chằng chịt vết thương như vậy? Người ta nói y bế quan ba năm, kì thật là trọng thương không dậy nổi, khi vết thương lành rồi lập tức chạy tới Loạn Táng Cương tìm Ngụy Vô Tiện, thế nhưng người đã mất. Y vì hắn mà một người trấn định như y lại có lúc thất thần viết sai chữ, vì hắn mà gương mặt than vạn năm không biến hóa lúc trắng lúc xanh lúc đỏ, hắn rất thích chọc tức y nhưng y lại vì hắn mà ủ mười mấy vò Thiên Tử Tiếu, chỉ chờ người quay về uống. Một người không màng thế sự như y thế mà cũng có lúc phải bật thốt với đại ca của mình rằng “Đệ muốn mang một người về Vân Thâm bất tri xử, mang về, giấu đi”. Có lẽ y cũng từng hối hận vì bản thân không thể bảo vệ Ngụy Anh nên khi hắn trọng sinh trở lại, y đã mặc kệ tất cả, dẫu cho Ngụy Anh không có ý nghĩ kia với mình, dẫu cho hắn chế giễu tình cảm của y, chỉ cần bảo vệ hắn là được rồi. Tình cảm của cứ lặng lẽ như vậy, nếu Lam Hi Thần không vạch trần thì có lẽ tên ngốc nào đó vẫn không hay biết, Ngụy Vô Tiện nói: ” … Trí nhớ của ta quả thật rất kém. Chuyện trước đây, rất nhiều chuyện ta đều không có ấn tượng gì. Bao gồm cả chuyện Bất Dạ Thiên năm ấy, trong mấy ngày đó rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, ta một chút cũng không nhớ được… Nhưng mà, từ giờ trở đi, chỉ cần là chuyện do ngươi nói, ta đều sẽ nhớ thật kĩ, một cái cũng không quên”. Hóa ra không phải hắn giễu cợt tình cảm của y, mà là hắn không nhớ.
Ở đây, ai ai cũng có quá khứ đáng thương, nhưng con đường bọn họ lựa chọn sau này cũng không thể đổ lỗi cho tạo hóa được.
Là một câu chuyện Nghĩa Thành vô cùng đau lòng, một Tiết Dương vặn vẹo tính cách, thuở nhỏ bị người ta đùa cợt mà mất một ngón tay, đâm ra hận đời, muốn đi đùa cợt người khác, hỡi ôi “Kẻ bị người ta tổn thương lại muốn tổn thương người khác”. Hiểu Tinh Trần và Tống Lam vốn kết bạn hành hiệp trượng nghĩa, dây vào vụ án Thường Thị- trên dưới năm mươi bị đều bị Tiết Dương diệt trong một đêm, Tống Lam vô duyên vô cớ bị diệt cả một đạo quán, mù hai mắt, Hiểu đạo trưởng vì cảm thấy có lỗi với người huynh đệ này nên đã đổi đôi mắt của mình cho Tống Lam, rồi bỏ đi, tình nguyện bị mù, Hiểu đạo trưởng gặp gỡ cô bé giả mù A Thiến, hai người kết bạn, sau lại vô tình cứu Tiết Dương, để rồi bị hắn xoay vòng vòng, hắn lợi dụng lòng tốt của y mà mặt dày đi theo hai người họ, hắn nhân lúc y không nhìn thấy mà bảo y đi giết người, giết cả Tống Lam vì y tưởng họ là cương thi, y biết được sự thật đã thẹn quá tự sát. Tống Lam bị Tiết Dương luyện hóa thành quỷ tướng giống như cách Ngụy Anh luyện ra Ôn Ninh. Khi Tống Lam tỉnh lại, hắn ôm hũ tro của Hiểu Tinh Trần, nói “Mang Sương Hoa, đi tiếp đường đời. Cùng Tinh Trần, trừ ma diệt tà. Đợi y tỉnh lại, nói lời xin lỗi, không phải đệ sai.”
Hình ảnh cuối cùng của Tiết Dương khiến người ta không biết nên thương hay nên trách, hắn cầm viên kẹo mà đạo trưởng cho hắn, ngẩn người, có lẽ hắn cũng có bị đạo trưởng cảm hóa một chút, thế nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Là một Kim Quang Dao- kẻ người trước liên tục bị người a nhạo báng là “con trai của kỹ nữ”, ba lần bị đá xuống Kim Lân đài, y cũng từng muốn làm một đứa con tài giỏi, khiến cho Kim Quang Thiện tự hào về mình, y lặn lội trà trộn vào Ôn Thị làm nội gian, bất chấp nguy hiếm, cuối cùng chỉ đổi lại một câu “Ai, đừng nhắc nữa”, có lẽ y đối với mọi người đều là lợi dụng, đều có mục đích, nhưng duy nhất chưa hề lợi dụng Lam Hi Thần “Lam Hi Thần! Ta cả đời này nói dối vô số, hại người vô số, như lời ngươi nói, ta, sát phụ sát huynh sát thê sát sư sát hữu, thiên hạ có chuyện xấu gì mà ta chưa làm qua!
Nhưng ta duy nhất chưa từng nghĩ tới sẽ hại ngươi!”
“… Lúc trước ngươi không biết vì sao Vân Thâm bị thiêu hủy chạy thục mạng ra bên ngoài, người cứu ngươi khỏi vòng nước lửa lúc đó chính là ai? Sau đó Cô Tô Lam thị xây dựng lại Vân Thâm, người ra sức giúp đỡ cũng chính là ai? Nhiều năm như vậy, ta có từng chèn ép Cô Tô Lam thị lần nào chưa? Có lần nào ta không gắng sức bằng mọi cách giúp đỡ? Trừ bỏ lần này ta tạm chèn ép linh lực của ngươi, ta chưa từng có lỗi với ngươi cũng chưa từng có lỗi với gia tộc nhà ngươi? Lúc nào cũng quan tâm đến ngươi.”
“Tô Mẫn Thiện chẳng qua bởi vì năm đó ta nhớ tên hắn như vậy là vì có khả năng hắn sẽ báo đáp ta. Còn ngươi, Trạch Vu Quân, Lam tông chủ cùng Nhiếp Minh Quyết đều giống nhau, không dung thứ ta, một con đường sống cũng không chịu cho ta.”
Sau khi y chết, Lam Hi Thần cả người ngơ ngơ ngẩn ngẩn, có lẽ hắn hối hận vì cái sự do dự thiếu quyết đoán, không phát hiện sự tình kịp thời mới để cho hai người huynh đệ kết nghĩa của mình ra nông nỗi này chăng?
Là một Kim Lăng vừa sinh ra đã mất cha mất mẹ, lại không thể hận bất cứ ai đã khiến cho cậu ta mồ côi “Không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, dường như hắn không thể trách bất luận người nào, cũng không thể hận bất cứ người nào. Ngụy Vô Tiện, Kim Quang Dao, Ôn Ninh, mỗi một người hoặc ít hoặc nhiều cũng phải chịu trách nhiệm với cái chết của cha mẹ hắn, mỗi người đều có lý do để cho hắn căm thù đến tận xương tuỷ, nhưng lại dường như mỗi người họ đều có lý do thế này thế kia, làm cho hắn muốn hận cũng hận không được. Nhưng mà nếu như không hận bọn họ, hắn còn có thể hận ai? Lẽ nào hắn đáng bị mất đi song thân phụ mẫu từ nhỏ? Lẽ nào hắn chẳng những không hạ thủ được lại không báo được thù, hận ý cứ như vậy đều bị tiêu trừ hết sao? Luôn cảm thấy không cam lòng. Luôn cảm thấy bất bình khó giải thích được oan ức.”
Đằng sau mỗi bộ tiểu thuyết là một bài học đáng gia, ma đạo tổ sư cho chúng ta biết những gì chúng ta nhìn thấy trước mắt chưa chắc đã là sự thật, một người luôn cùng ta đối đầu chưa chắc đã như vậy cả một đời. Dù tình nghĩa huynh đệ có như thế nào như khi đã bất đồng một chuyện đánh nhau là điều hiển nhiên nhưng đừng đi quá xa để rồi không còn đường mà qua đầu lại