Khung cảnh quê hương của nhà thơ Trần Đăng Khoa hiện lên trước mắt ta vô cùng sinh động. Hình ảnh quê hương thật chân thực , hùng vĩ với những dãy núi hiên ngang, với cả những cánh đồng rộng mênh mông cảm tưởng như có thể "liền chân mây". Bức tranh làng quê mở ra trong không gian cao rộng với núi non, với mây mù. Trong điểm nhìn của tác giả, không gian ấy là không gian của miền quê hùng vĩ. Điểm nhìn thay đổi, nhà thơ hướng mắt về xóm làng. Xóm làng thanh bình với bóng cây, với cánh đồng, với cánh buồm, với dòng sông uốn lượn. Thiên nhiên gần gũi, thân thuộc và để lại trong lòng người con quê hương tình yêu và bao thương nhớ. Những hình ảnh đó thật gần gũi khiến chúng ta càng thêm yêu quý quê hương mình.
Bài thơ cho ta thấy quê hương của nhà thơ Trần Đăng Khoa rất đẹp. Một bên có ngọn núi uy nghiêm như đứng đó từ bao đời nay. Một bên là cánh đồng rộng mênh mông, trải xa tít tắp như đến tận chân trời. ở giữa là xóm làng thân yêu được che bởi bóng cây xanh mát. Xa xa, hình ảnh dòng sông hiện trắng những cánh buồm, trông như đàn chim sải cánh bay trên trời cao. Vẻ đẹp của quê hương nhà thơ làm cho ta thêm yêu quê hương đất nước Việt Nam.
Những dãy núi uy nghiêm , hùng vĩ như những chàng hiệp sĩ to lớn , vạm vỡ che chắn che miền quê nhỏ bé này . Nhìn xa xa , những cánh đồng nối liền thành một dòng sông xanh mướt dẫn thẳng lên trời . Những chị lúa đang thì con gái lao xao nói chuyện với những cô gió đang dạo chơi và những chú bé sương tinh nghịch . Con sông như một tấm lụa được điểm tô những bông hoa trắng . Xung quanh xóm làng là những lũy tre tạo thành một hàng rào chắn bảo vệ cho những đứa con của Việt Nam . Em rất yêu quê em .
có 3 cách nhé