Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Từ các văn bản Cổng trường mở ra, Cuộc chia tay của những con búp bê trong Ngữ văn 7 tập 1, hãy tâm sự về niềm vui hoặc nỗi buồn tuổi thơ

5 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
1.990
6
1
Dũng
21/08/2020 09:06:42
+5đ tặng

Trong cuộc đời mỗi người ai cũng có một người bạn thân có thể là người bạn cùng bạn, gần nhà nhưng cũng có thể là những “người bạn” vô tri vô giác. Song dù sao đối với em trong tình bạn điều quan trọng nhất có lẽ chính là những cảm xúc và sự thấu hiểu chia sẻ dành cho nhau.

Thời gian luôn là một thứ vô cùng đáng sợ nó khiến cho tóc ông bạc đi, nếp nhăn như nhiều thêm và cũng có thể khiến cho mọi thứ trở nên cũ kĩ, già nua. Thế nhưng nó sẽ không thể nào thắng nổi cảm xúc và ký ức.

Em vẫn nhớ như in kỉ niệm ngày sinh nhất hôm ấy. Một sinh nhật lên 7 tuổi của bản thân và nó sẽ là một mùa sinh nhật không thể nào quên được cho dù đến khi em già đi. Em là một cô bé cực kì yêu thích búp bê, với em những đồ chơi búp bê luôn là niềm vui bất tận không bao giờ biết chán.

Cả nhà tổ chức sinh nhật cho em rất vui vẻ, hoành tráng. Vô số món quà được nhận đó là bộ váy xinh đẹp như công chúa của mẹ, bộ đồ chơi xếp hình thông minh của chú, đôi giày cánh bướm của dì… Ôi toàn những thứ đẹp và em vô cùng thích. Thế nhưng có một món quà đến từ tay bà ngoại mà em yêu nhất đó là con búp bê bằng vải do tự tay bà làm. Biết em thích búp bê nên bà ngoại đã tạo nên một bất ngờ nho nhỏ. Bà tự tay chọn vải tự tay khâu nên một con búp bê xinh đẹp, và thêm vào đó ngoại cũng mong em lớn lên sẽ xinh đẹp, ngoan ngoãn như em búp bê này vậy.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
1
Đỗ Chí Dũng
21/08/2020 09:06:44
+4đ tặng

Trong cuộc đời mỗi người ai cũng có một người bạn thân có thể là người bạn cùng bạn, gần nhà nhưng cũng có thể là những “người bạn” vô tri vô giác. Song dù sao đối với em trong tình bạn điều quan trọng nhất có lẽ chính là những cảm xúc và sự thấu hiểu chia sẻ dành cho nhau.

Thời gian luôn là một thứ vô cùng đáng sợ nó khiến cho tóc ông bạc đi, nếp nhăn như nhiều thêm và cũng có thể khiến cho mọi thứ trở nên cũ kĩ, già nua. Thế nhưng nó sẽ không thể nào thắng nổi cảm xúc và ký ức.

7
2
Dũng
21/08/2020 09:06:55
+3đ tặng

Trong suốt quãng thời gian từ bé đến tận bây giờ ,tôi được lớn lên trong vòng tay ấm êm của mẹ,được sự bảo bọc,chăm sóc của cha.Được sự quan tâm và ủng hộ của bạn bè....Tôi đuoẹc lớn lên trong điều kiện và hoàn cảnh tốt đẹp và cùng với tuổi thơ ấy,là bao nhiêu là đồ vật mà mỗi thứ đều mang cho tôi những kỉ niệm khó quên,những hồi ức đáng nhớ về một thời còn bồng bột,trẻ con ,ngốc nghếch đến không tưởng.Và trong những đồ vật ấy,thứ để cho tôi một hồi ức mãnh liệt và cũng là cho tôi một bài học nhớ đời mà đến bây giờ ,tôi vẫn không sao dám quên,đó chính là quyển sổ mà mẹ đã tặng cho tôi hồi năm lớp 2

 

Thuở ấy,thuở xa lắm rồi,lúc đó,tôi chỉ mới tám tuổi,vẫn còn ngây ngô giống nhue một trang giấy trắng tinh khôi vậy.Hôm sinh nhật lần thứ tám đó,chỉ nhận được quà mà mẹ tặng thôi.Lòng tôi đã tưng bừng ,vui vẻ lắm rồi.Tôi vẫn còn nhớ như in,hộp quà ấy màu hồng phấn có điểm một vài chấm màu đỏ thẩm ,xinh đẹp giống như màu của đóa hoa cẩm chướng rực sắc vậy.Làm cho tôi cũng mải mê ngắm nhìn.Lúc cầm kéo mở quà,tôi cẩn thận,tỉ mỉ giống như đó là một bảo bối vậy.Sau khi mở được thì đập vào mắt của tôi là một quyển sổ màu xanh nhàn nhạt xen lẫn với màu thiên thanh và trắng,giống như những bầu trời lúc gợn mây vậy.Đúng cái màu mà tôi thích nhất.Lúc đó,đối với tôi ,cái quyển sổ đó đã chiếm hết những suy nghĩ của tôi rồi,nên lúc đó ,toàn bộ lời chúc và các món quà khác thì em đã không còn nhớ rõ nữa.

 

Đến bây giờ,khi nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy đau đầu cho cái tính cách trẻ con của mình ngày đó.Bây giờ ,quyển sổ đó đã có trở nên cũ rồi ,không còn mới như trước nữa.Nhưng bên trong là ngập tràn những nét chữ méo mó của tôi từ thuở còn bé,nhìn lại mới thấy nó ý nghĩa và đẹp viết bao

 

Hồi ức năm đó,quyển sổ được tặng vẫn còn ở trên tau của tôi,tôi ngẫm nghĩ mà âm thầm cảm ơn mẹ.Vì món quà mà mẹ tặng ngày ấy....Nó không phải là một món đồ chơi rồi cũng mau chán,cũng không phải là những bộ đồ rồi cũng chẳng thể mặc vừa nữa.Mà nó là một cuốn sổ,để tôi viết lại nhật ký những ngày lớn lên của mình,để tôi dõi theo từng ngày tháng trường thành của mình rồi tự hào và hạnh phúc 

 

Cảm ơn mẹ,cảm ơn tôi của quá khứ đã để lại nhiều kỉ niềm đẹp,để mỗi lần nhớ lại tôi lại cảm thấy tự hào và may mắn

 

Tôi lại cười rồi thận trọng viết dòng chữ bằng bút máy thật đẹp 

 

"Cảm ơn cậu,chằng đường trước cậu đã làm rất tốt,quãng đường tiếp theo tớ sẽ tự đi,sẽ cố gắng và sẽ luôn rực sáng trên sân khấu của chính mình ,hãy tin tớ nhé!"

2
2
Đỗ Chí Dũng
21/08/2020 09:06:57
+2đ tặng

Em vẫn nhớ như in kỉ niệm ngày sinh nhất hôm ấy. Một sinh nhật lên 7 tuổi của bản thân và nó sẽ là một mùa sinh nhật không thể nào quên được cho dù đến khi em già đi. Em là một cô bé cực kì yêu thích búp bê, với em những đồ chơi búp bê luôn là niềm vui bất tận không bao giờ biết chán.

Cả nhà tổ chức sinh nhật cho em rất vui vẻ, hoành tráng. Vô số món quà được nhận đó là bộ váy xinh đẹp như công chúa của mẹ, bộ đồ chơi xếp hình thông minh của chú, đôi giày cánh bướm của dì… Ôi toàn những thứ đẹp và em vô cùng thích. Thế nhưng có một món quà đến từ tay bà ngoại mà em yêu nhất đó là con búp bê bằng vải do tự tay bà làm. Biết em thích búp bê nên bà ngoại đã tạo nên một bất ngờ nho nhỏ. Bà tự tay chọn vải tự tay khâu nên một con búp bê xinh đẹp, và thêm vào đó ngoại cũng mong em lớn lên sẽ xinh đẹp, ngoan ngoãn như em búp bê này vậy.

Con búp bê nhỏ nhắn xinh xắn có mái tóc vàng óng ả, bộ váy màu xanh như búp bê ba- bi vậy. Em say mê nó đến nỗi lúc nào đi ngủ cũng cầm theo, ngay cả đi chơi đâu cũng phải nhớ mang em nó đi cho kì được. Từ ngày có búp bê ngoại tặng em dường như quên đi những món đồ chơi khác chỉ quanh quẩn với em nó mà thôi.

Em vẫn giữ thói quen chơi búp bê đến khi lớn mặc dù không còn say mê nữa nhưng vẫn thích sưu tập búp bê đủ loại giữ trong tủ. Bố mẹ cũng rất tâm lí, mỗi lần đi công tác đều mua cho em rất nhiều búp bê các loại. Thế nhưng con búp bê của ngoại tặng trong sinh nhật năm ấy bao giờ cũng có một chỗ đứng trang trọng nhất trong tủ kính.

Thời gian trôi qua ngoại em cũng đã mất rồi. Thế nhưng hình ảnh của ngoại dường như không bao giờ phai mờ trong tâm trí của em. Mỗi lần nhìn thấy em búp bê yên lặng trong tủ kính em lại bồi hồi nhớ đến ngoại. Hình ảnh người bà hiền từ, dịu dàng luôn yêu thương cháu hết mực như hiện lên trong tâm trí em. Nó cũng là một kỉ niệm nhắc nhở em dù ngoại có đi xa đến đây thế nhưng với con ngoại luôn bên cạnh, luôn hiện hữu trong tâm trí và trái tim con.

6
3
Chou
21/08/2020 09:07:12
+1đ tặng
Tuổi thơ là những chuỗi ngày khó quên trong cuộc đời mỗi chúng ta. Dù kí ức ấy có thể là những nụ cười hay giọt nước mắt thì tôi vẫn xin giữ mãi trong lòng. Được học những tác phẩm Cổng trường mở ra, Cuộc chia tay của những con búp bê, lòng tôi lại một lần nữa nhớ về kí ức tưởng đã ngủ yên gắn bó với trò chơi cất nhà chòi của những đứa trẻ thôn quê.

Tôi cũng từng có một kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học, chỉ khác là lần đầu tiên ấy bà là người thay ba mẹ đưa tôi đến trường vì ba mẹ không thể về kịp ngày khai giảng của tôi. Có lẽ thế nên khi đọc tác phẩm của Thanh Tịnh, lòng tôi xốn xang bao nỗi niềm như ngày đầu tiên đến lớp. Tôi cũng đã khóc sướt mướt khi nghĩ về bé Thành, Thủy và cuộc chia tay của hai anh em vì cha mẹ phải li hôn. Những đứa trẻ chúng tôi nào có lỗi sao lại bắt chúng tôi phải chịu những nỗi đâu mà người lớn gây ra. Tôi hiểu cải cảm giác phải sống xa cha mẹ của hai bạn nhưng dù sao tôi còn may mắn hơn là cha mẹ chỉ vì cuộc sống mà làm ăn xa, chúng tôi vẫn là một gia đình.

Xem thêm:  Chứng minh rằng trong đoạn trích Nỗi oan hại chồng nhân vật Thị Kính không chỉ chịu khổ vì bị ngờ oan
Có lẽ được về ở cùng bà nơi quê nghèo cũng là một may mắn đối với tôi. Ở đây, tôi được làm quen với những người bạn hiền lành, tốt bụng lại chân thành. Chúng tôi cùng nhau xây những ngôi nhà mơ ước dưới gốc me, gốc khế. Ngôi nhà của chúng tôi lợp bằng lá dừa, lá chuối có khi là tấm tôn cũ đã vỡ. Chúng tôi lấy lá đan lại thành những phên vách chắc chắn, lấy rơm trãi lên làm thảm…Thức ăn của chúng tôi là những trái ổi, xoài, khế…ngoài vườn và uống ngụm nước mưa khi khát. Ai biết đâu rằng, dưới những căn chòi nhỏ bé vụng về kia chúng tôi học cách làm người và nuôi dưỡng ước mơ. Tôi thích lớn lên được làm cô giáo nên cũng tập tành dạy những đứa nhỏ hơn trong xóm những chữ tôi vừa học được. Học trò của tôi nhiều lắm, ngồi chặt cả căn chòi nhỏ xíu, thế nên chúng tôi cùng nhau cất thêm một ngôi trường. Vì muốn ngôi trường phải thật sự rộng lớn nên chúng tôi đã khoét ruột cây rơm trước nhà và cả thầy trò chui vào đó học trong những trưa nắng nóng. Cái ổ rơm nâu vàng trước sân đã mang bao nhiêu kỉ niệm vui buồn của tôi. Những trận cười giòn tan của lũ trẻ chúng tôi khi chơi trò trốn tìm quanh ổ rơm hay giọt nước mắt khóc thương chú chó bé bỏng của tôi bị chết đuối cũng còn đọng lại trên ấy ít nhiều.

Xem thêm:  Cảm nghĩ về thầy cô giáo của em

 
Ngày xưa, tôi khao khát được nhiều đồ chơi, được trở về nhà nơi thành thị có đèn, xe, có đủ thứ trò chơi hấp dẫn. Thế mà giờ được sống cùng ba mẹ ở đây, tôi lại nhớ quê ngoại cùng những trò chơi dân gian da diết. Tôi không thể quên con diều bảy màu mà cô bạn hàng xóm đã làm cho tôi để chiều chiều chúng tôi rủ nhau ra đồng thả cánh diều ước mơ bay lên trời. Ngày ấy, tôi chỉ ước có được kì nghỉ hè dài hơn để chơi nhiều hơn. Nếu bây giờ được ao ước, tôi muốn mình về lại quá khứ để gặp những gương mặt thân quen dù chỉ một ngày. Những lần giận nhau vui vơ không thể buồn hơn lúc chúng tôi thật sự chia tay. Cuộc chia tay không giống như cuộc chia của Thủy và các bạn nhưng cũng đong đầy nước mắt. Đêm trước ngày tôi trở về thành phố, chúng tôi hẹn nhau ra bãi cỏ dưới gốc cây mãng cầu trước nhà ngoại tôi. Chúng tôi chơi đùa vui vẻ như chẳng có chuyện gì sẽ xảy ra. Nhìn nụ cười trên môi các bạn tôi cứ nghĩ đây không phải là cuộc chia tay. Vậy mà khi có tiếng người lớn gọi chúng tôi về nhà, các bạn đã ôm chầm lấy tôi mà khóc, dặn dò tôi viết thư và đừng quên các bạn. Món quà chia tay mà tôi nhận được là những trái ổi, cuốn sách của các bạn. Dù nó giản dị, mộc mạc nhưng là tất cả tấm lòng của những đứa trẻ thôn quê.
Có những thứ mãi mãi cũng không thể mua được trong đó có quá khứ và những kỉ niệm vui buồn của tuổi thơ. Tôi sẽ nhớ mãi những kỉ niệm ấy như nhớ về khoảng thời gian đẹp nhất của mình.



 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×