Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Hãy nêu 1 việc tốt mà em đã làm

Hãy nêu 1 việc tốt mà em đã làm

4 trả lời
Hỏi chi tiết
459
1
1
Nguyễn Minh Vũ
12/10/2020 20:01:05
+5đ tặng
Tôi và Thắng học chung lớp với nhau. Nó là học sinh rất hiếu động và thường bị thầy cô nhắc nhở. Tôi với nó -Vốn không chơi thân với nhau. Nhưng có một việc làm của Thắng khiến tôi phải suy nghĩ mãi.

Gia đình Thắng thuộc diện khó khăn ở lớp tôi, bố nó lại nghiện rượu nên bạn bè không máy ai ưa. Chỉ có một ưu điểm lớn nhất là Thắng đá bóng rất hay, đá giỏi như một siêu sao nhí. Mỗi buổi chiều đi học về, chúng tôi hay đá bóng ngoài bãi, hôm nào mà thiếu Thắng là hôm đó mất vui.

Một lần quận tôi tổ chức giải bóng đá thiếu niên các phường. Giải thưởng cũng rất lớn nên phường nào cũng muốn giành chức vô địch. Phường tôi đã lọt được vào trận chung kết và rất vất vả để thắng được đội bạn. Chúng tôi vui mừng và rất tự hào nhưng còn tự hào hơn nữa sau khi biết chuyện của Thắng. Biết Thắng là đội trưởng đội bóng phường tôi nên đội bạn đã “dụ dỗ”, lôi kéo cậu ta sang bằng phần thưởng hấp dẫn. Nhưng dù phần thưởng lớn đến đâu, Thắng cũng không chịu, cậu ấy quyết ở lại đội. Khi nhận được tiền thưởng từ phường sau chiến thắng, cậu ấy còn trích ra một phần ủng hộ các em bị nhiễm chất độc da cam. Hỏi về phần còn lại, Thắng lí nhí: “Cái này sẽ giúp mẹ Thắng...”, rồi cậu ấy nghẹn ngào....



Việc làm đó khiến tất cả chúng tôi phải suy nghĩ lại về Thắng. Không phải ai cũng làm được những điều tốt đẹp như cậu ấy. Tôi nhận ra Thắng rất có tinh thần đồng đội, trung thành và kiên định. Không vì phần thưởng và những lời hứa tốt đẹp từ đội bạn mà Thắng rời bỏ chúng tôi. Cậu ấy cũng không kiêu ngạo khi nhận thức được tài năng của mình. Với cậu ấy tình bạn, tình cảm mọi người dành cho nhau trong đội mới là thứ đáng qúy nhất. Kiên quyết không chuyển đi, Thắng cố hết mình góp sức tạo nên chiến thắng. Trong số ba bàn thắng của chúng tôi, bạn ấy đã ghi được hai bàn. Thật đáng nể. Nhưng tôi còn khâm phục Thắng hơn bởi tấm lòng tốt bụng. Thắng đã chia sẻ phần thưởng của mình cho những người kém may mắn hơn. Tôi bỗng nhớ lại lần nhà trường phát động ủng hộ. Ai cũng đóng góp nhưng Thắng chỉ có hai nghìn đồng thôi. Nhìn vẻ mặt buồn của bạn tôi không hiểu. Bây giờ nhớ lại tôi mới thấy thấm thìa. Thì ra cậu ấy buồn vì chẳng có nhiều để giúp các em nên lần này nó muốn thực hiện điều mong muốn. Thắng đã nghĩ cho người khác trước khi nghĩ đến bản thân, và cũng chẳng nghĩ đến mình vì phần còn lại sẽ mang về cho mẹ. Mẹ nó rất vất vả mà. Chỉ thêd thôi, chỉ một việc làm ấy thôi cũng đủ cho tôi thấy mình đã không tốt với Thắng. Tôi đã không chịu chơi, không chịu chia sẻ để hiểu về Thắng hơn. Bạn ấy đã khó khăn, không nhận được sự quan tâm từ gia đình như các bạn khác, thỉnh thoảng còn bị bố đánh khi say nên có lẽ đến lớp để nhận được sự chú ý từ người khác cậu ấy mới nghịch ngợm như thế. Tận sâu thẳm tâm hồn và suy nghĩ, Thắng là người rất sâu sắc, giàu tình yêu và chân thành. Có một người bạn tốt như thế ở bên thì thật tuyệt vời.



Sau chuyện đó, tôi gần gũi với Thắng hơn, không hiểu sai về Thắng nữa. Chơi với cậu ấy tôi còn học được rất nhiều điều tốt, những việc nhỏ thôi nhưng mà cần thiết và rất có ích. Tôi mơ hồ nhớ đến một câu của nhà văn Nam Cao mà một lần đọc được, với những người xung quanh ta nếu ta không chịu hiểu họ thì chỉ thấy họ ngu ngốc, gàn dở,. . ta chẳng thương họ và sẽ chẳng bao giờ ta thương.

Tôi và Thắng thành đôi bạn thân từ bao giờ không hay. Câu chuyện bóng đá cùng việc làm tốt của bạn ấy ngày càng được nhiều người biết đến. Mọi người yêu mến bạn ấy hơn. Chúng tôi hứa sẽ luôn cô gắng và thi đua nhau làm nhiều việc tốt.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
1
Mai Hương
12/10/2020 20:02:00
+4đ tặng

 Trong cuộc sống này, có rất nhiều những hoàn cảnh éo le, bất hạnh, vì vậy, nếu có thể, chúng ta nên giúp những những người cần giúp đỡ. Bản thân em cũng đã từng giúp đỡ một bà cụ gặp khó khăn, em đã cảm thấy rất vui vì điều đó.

    Hôm ấy, như thường lệ, 11 giờ 20 chúng em tan học, trên đường về nhà em đã gặp một bà cụ ngồi ở dưới gốc cây bên đường, trông cụ già và có vẻ rất xanh xao. Vẻ mặt của cụ rất mệt mỏi, cụ ngồi dựa vào tường trông rất đáng thương. Em tiến lại gần và hỏi cụ:

   - Cụ làm sao thế ạ? Cụ có cần cháu giúp đỡ gì không?

   Cụ ngước lên nhìn em mệt mỏi trả lời:

   - Cụ đang trên đường đi đến nhà con trai nhưng chẳng may bị say nắng, thấy chóng mặt quá nên đã ngồi tạm ở đây để nghỉ một chút.

   Thấy vậy, em liền lấy chai nước trong cặp ra mời cụ uống. Sau khi uống nước, cụ có vẻ tỉnh táo hơn một chút. Bỗng em chợt nhớ ra là trong cặp em có một lọ dầu gió mà mẹ em để sẵn phòng khi em bị đau đầu hoặc đau bụng trên trường, em lấy ra, bôi vào hai thái dương rồi xoa bóp cho cụ. Em còn lấy quyển vở ra quạt cho cụ bớt nóng, sau một hồi, cụ có vẻ đỡ hơn, cụ cảm ơn em và khen em là một cô bé ngoan. Lúc đó, có một chú đi xe máy qua, thấy vậy liền nói:

 - Hai cụ cháu có muốn đi nhờ xe không? Nếu cùng đường chú cho đi nhờ.

    Em hỏi cụ thì được biết nhà con trai cụ cũng cùng đường với chú đi xa máy nên em nói với chú:

   - Chú làm ơn cho cụ đi nhờ tới nhà con trai của cụ với ạ!

    Cụ cười rất vui và cảm ơn em và chú. Sau khi tạm biệt cụ và chú, em tiếp tục đi về nhà, trong lòng rất vui vì đã làm được một việc tốt.

    Về đến nhà, bố mẹ em đã đứng trước cửa vẻ mặt rất lo lắng và tức giận, em chợt nhớ ra là bây giờ đã rất muộn so với thời gian về nhà mọi ngày của em. Mẹ em hỏi:

   - Con đi la cà ở đâu mà giờ mới về nhà?

   Em vui vẻ kể lại cho bố mẹ nghe về việc mà em đã giúp đỡ bà cụ, bố mẹ em rất vui và nói:

   - Bố mẹ xin lỗi vì đã trách lầm con, con đã làm được một việc rất tốt, bố mẹ rất tự hào về con.

   Sau khi nói chuyện xong, cả nhà em đi ăn cơm, trong lòng em vẫn còn rất vui vì đã làm được một việc tốt.

    Giúp đỡ người khác không chỉ người được giúp cảm thấy vui mà bản thân người giúp cũng thấy vô cùng hạnh phúc. Chúng ta hãy sống biết sẻ chia và quan tâm đến người khác bởi giúp đỡ người khác là cách tự nâng tâm hồn mình cao đẹp hơn.

0
1
Mai Hương
12/10/2020 20:02:51
+3đ tặng

Chẳng bao giờ em làm được một việc tốt đáng kể hay chỉ ít là làm người khác thấy vui, chỉ trừ có một lần khi em còn học lớp 2. Lần đó em đã nhặt được của rơi và trả lại cho người mất.

Chiều hôm ấy, em trực nhật nên phải ở lại lớp một lúc để đổ rác. Lúc em đang đi trên sân trường thì bỗng em giẫm phải một vật gì cưng cứng. Em cúi xuống nhặt lên thì thấy: Ồ! Hoá ra là một cuốn tiểu thuyết khổ 18x7cm của nhà sách Trí Tuệ cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R Belger. Cuốn sách này được bọc ngoài bằng nilon trong nên có lẽ người mất mới mua về chưa đọc. Em cũng chưa đọc nó nhưng đã biết ít nhiều về nó qua lời nói của bố mẹ. Hình như nó là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Em lật xem bìa sau của cuốn sách thì thấy một đoạn văn ngắn kể lại tóm tắt nội dung cuốn sách. Nó càng làm em chắc chắn về suy nghĩ của mình. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lấy luôn cuốn sách này. Thế là, em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! Còn bác bảo vệ. Em chờ bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn cuốn sách vào cặp tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Trên đường, em không thôi nghĩ về những tình tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! Thú vị biết bao! Nhưng cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lái sang một chuyện khác. Chuyện về người bị mất. Vì có cái đầu ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ của riêng hay trả lại cho người bị mất đây! Hai phương án cứ đánh nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa lúc đó, em về đến nhà. Em chào bố mẹ rồi đặt mình lên chiếc giường ở phòng riêng. Em lại tiếp tục suy nghĩ. Mà phải rồi! Mẹ là người có kinh nghiệm trong cuộc sống, mình nên hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, thế là em chạy xuống tầng một, đưa cuốn sách cho mẹ và kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười và bảo:

- Bây giờ, con hãy đặt mình vào tình huống như người mất mà xem. Chắc chắn con sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng khi làm mất cuốn sách khá đắt: hai mươi lăm nghìn đồng cơ mà! Đấy, con hãy tự nghĩ và quyết định đi.

Quả thật nếu em là người mất thì cũng sẽ có những cảm giác như mẹ nói. Mà nếu các bạn biết thì lòng tin của các bạn đối với em sẽ chẳng ra gì nữa! Em quyết định sẽ trả lại. Sáng hôm sau, em mang cuốn sách đưa cho cô Tổng phụ trách. Vừa lúc đó, có một chị lớp Năm hớt hơ hớt hải chạy đến. Khi cô Tổng phụ trách đưa chị cuốn sách và giới thiệu em với chị thì chị ấy cảm ơn em rối rít.

Lúc em về lớp, các bạn xô đến quanh em và khen em. Khi đó em thực sự là rất vui. Bây giờ em mới biết giá trị của những việc làm tốt. Nó vô hình nhưng nó lại có thể mang niềm vui cho tất cả mọi người.

1
0
Vy Junliy
12/10/2020 20:05:10
+2đ tặng

Chẳng bao giờ em làm được một việc tốt đáng kể hay chỉ ít là làm người khác thấy vui, chỉ trừ có một lần khi em còn học lớp 2. Lần đó em đã nhặt được của rơi và trả lại cho người mất.

Chiều hôm ấy, em trực nhật nên phải ở lại lớp một lúc để đổ rác. Lúc em đang đi trên sân trường thì bỗng em giẫm phải một vật gì cưng cứng. Em cúi xuống nhặt lên thì thấy: Ồ! Hoá ra là một cuốn tiểu thuyết khổ 18x7cm của nhà sách Trí Tuệ cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R Belger. Cuốn sách này được bọc ngoài bằng nilon trong nên có lẽ người mất mới mua về chưa đọc. Em cũng chưa đọc nó nhưng đã biết ít nhiều về nó qua lời nói của bố mẹ. Hình như nó là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Em lật xem bìa sau của cuốn sách thì thấy một đoạn văn ngắn kể lại tóm tắt nội dung cuốn sách. Nó càng làm em chắc chắn về suy nghĩ của mình. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lấy luôn cuốn sách này. Thế là, em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! Còn bác bảo vệ. Em chờ bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn cuốn sách vào cặp tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Trên đường, em không thôi nghĩ về những tình tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! Thú vị biết bao! Nhưng cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lái sang một chuyện khác. Chuyện về người bị mất. Vì có cái đầu ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ của riêng hay trả lại cho người bị mất đây! Hai phương án cứ đánh nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa lúc đó, em về đến nhà. Em chào bố mẹ rồi đặt mình lên chiếc giường ở phòng riêng. Em lại tiếp tục suy nghĩ. Mà phải rồi! Mẹ là người có kinh nghiệm trong cuộc sống, mình nên hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, thế là em chạy xuống tầng một, đưa cuốn sách cho mẹ và kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười và bảo:

- Bây giờ, con hãy đặt mình vào tình huống như người mất mà xem. Chắc chắn con sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng khi làm mất cuốn sách khá đắt: hai mươi lăm nghìn đồng cơ mà! Đấy, con hãy tự nghĩ và quyết định đi.

Quả thật nếu em là người mất thì cũng sẽ có những cảm giác như mẹ nói. Mà nếu các bạn biết thì lòng tin của các bạn đối với em sẽ chẳng ra gì nữa! Em quyết định sẽ trả lại. Sáng hôm sau, em mang cuốn sách đưa cho cô Tổng phụ trách. Vừa lúc đó, có một chị lớp Năm hớt hơ hớt hải chạy đến. Khi cô Tổng phụ trách đưa chị cuốn sách và giới thiệu em với chị thì chị ấy cảm ơn em rối rít.

Lúc em về lớp, các bạn xô đến quanh em và khen em. Khi đó em thực sự là rất vui. Bây giờ em mới biết giá trị của những việc làm tốt. Nó vô hình nhưng nó lại có thể mang niềm vui cho tất cả mọi người.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 8 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo