Bác Hồ là vị lãnh tụ vĩ đại, người cha già muôn vàn kính yêu của dân tộc Việt Nam. Cuộc đời Người là bao câu chuyện có thực tế về lối sống giản dị, thanh bạch và tình yêu thương bao la dành cho đất và nhân dân. Hôm nay cuộc chiến đã lùi xa nhưng có một câu chuyện về Người trong kháng chiến mà tôi vẫn luôn nhớ mãi.
Giữa đêm khuya giá lạnh, tôi chợt nhớ về những ngày còn hành quân gian khổ, cách mạng còn khó khăn. Lúc bấy giờ, tôi chỉ là một anh lính mới lên đường nhập ngũ. Mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ quyết định mở chiến dịch Biên giới - chiến dịch Cao - Bắc - Lạng nhằm phá vỡ phòng tuyến bao vây căn cứ Việt Bắc của thực dân Pháp. Nhận được lện từ cấp trên, chúng tôi ráo riết chuẩn bị kĩ càng, quyết tâm phối hợp với các chiến trường để giành thắng lợi. Trước khi chiến dịch bắt đầu, Bác bất ngờ đến thăm đơn vị chúng tôi và nghỉ lại nơi trú quân. Cả đoàn anh em vui mừng lắm, ai cũng muốn được trò chuyện với Bác, nghe Bác nói, nhưng đêm khuya, nhiệm vụ còn đang đợi và Bác phải nghỉ ngơi nên đành chào Bác quay về chỗ ngủ. Trời mưa dầm, đêm càng về khuya càng lạnh lẽo, cả lũ chúng tôi nằm quây quần bên Bác để thêm phần ấm áp. Lần đầu tiên được gặp Bác nên tôi cứ vui mừng, phấn khởi mãi, nhớ lại nhiều câu chuyện về Bác mà trằn trọc đến nửa đêm vẫn mơ màng không thể nhắm mắt ngủ. Đồng chí xung quanh đã dần chìm vào giấc ngủ say vì một ngày hành quân vất vả, tiếng hít thở và tiếng ngáy đều đặn. Tôi vẫn mắt lúc nhắm lúc mở, không ngủ yên. Nghĩ đến Bác cùng ngủ ở đây, tôi nhẹ nhàng xoay người chứ không dám nhổm dậy.
Thấy hình dáng Bác xa xa tôi vô cùng ngạc nhiên. Đã rất khuya rồi, Bác vẫn chưa ngủ sao? Bác trầm ngâm, ngồi lặng yên bên bếp lửa. Cơn mưa ngoài trời đã dần nhỏ lại, chỉ nghe tiếng mưa lác đác rơi. Tôi chăm chú nhìn bóng lưng gầy gầy và mái tóc đã bạc ít nhiều của Bác, tà áo nâu giản dị, chòm râu dài và đôi mắt Bác hiền hòa và ấm áp. Bác nghiêng người ngồi đốt lửa sưởi cho chúng tôi, khuôn mặt thấp thoáng trong ánh lửa đỏ rực. Tôi cố gắng lặng yên để quan sát từng cử chỉ, từng nét mặt của Bác. Một lát sau, Bác lại nhẹ nhàng đứng dậy, cẩn thận đi đến chỗ ngủ của từng đồng chí, cúi người vén lại những mảnh chăn cho ngay ngắn. Nhìn bóng dáng Bác đi qua đi lại, tôi cảm thấy mình như lạc vào giấc mộng. Tôi do dự rồi nhẹ giọng thốt lên:
- Bác ơi ! Trời đã khuya lắm rồi, sao Bác chưa ngủ ? Mưa ở ngoiaf còn rơi, Bác nghỉ ngơi đi ạ !
Bác đang vén chăn cho người đồng chí nằm gần cửa lều nhất, nghe tiếng tôi bèn quay lại, hình như Bác cũng ngạc nhiên tôi vẫn còn thức, ánh mắt Bác trìu mến như ánh mắt cha tôi:
- Chú cứ việc ngủ ngon. Ngày mai đi đánh giặc. Bác chưa buồn ngủ, vả lại Bác vẫn còn khỏe lắm! Chú đừng lo.
Nghe lời Bác, tôi vâng lời nằm ngay ngắn, cố gắng ép hai mắt nhắm lại. Nhưng lòng vẫn bồn chồn lo lắng, tôi thầm nghĩ thanh niên chúng tôi còn trẻ khỏe mà cũng khó lòng chịu được cái rét của núi rừng. Bác đã tuổi cao, làm sao chịu được, tôi lo Bác đổ bệnh. Thời gian vẫn trôi, trời dần sáng, tôi cứ băn khoăn rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Lần thứ ba thức dậy, tôi đánh mắt nhìn sang, giật mình nhìn thấy Bác vẫn ngồi im, suy tư nhìn ngọn lửa hồng. Tôi gần như bật dậy, giọng nói hoảng hốt:
- Bác ơi ! Trời sắp sáng mất rồi, Bác mau đi nghỉ đi ạ.
Bác quay lại nhìn tôi, nụ cười hiện lên, Bác vẫn ngồi như thế , vầng trán cao như trĩu nặng suy tư, Bác bảo:
- Chú cứ ngủ đi thôi... Không phải lo cho Bác. Bác không thấy an lòng nên không thể chợp mắt. Trời mưa như thế này, không biết các cô chú dân công ngoài kia như thế nào. Rừng sâu, gió lạnh lắm mà có mỗi manh áo mỏng thì ướt cả mất thôi. Bác thấy nôn nao, nóng ruột quá. Bác chỉ mong cho trời mau sáng. Nghĩ đến Bác trong này ngủ yên mà ngoài kia nhân dân còn chịu khổ, Bác không ngủ được... Bác lúc nào cũng trước lo cho dân, cho nước cho anh em, đồng chí rồi sau mới nghĩ tới mình. Giọng Bác vang lên trong đêm lạnh như tiếng nói thân thương của dân tộc. Tôi không ngủ được nữa, dậy ngồi cạnh Bác. Niềm hạnh phúc, tự hào và sự kính trọng trong trái tim tôi như ngọn lửa đang bùng cháy trước mặt. Là một vị Chủ tịch nước nhưng Bác lại vô cùng gần gũi, hành độn nhỏ của Bác khiến nội tâm tôi trào dâng nhiều điều to lớn.
Đêm nhanh chóng qua đi nhưng hình ảnh Bác trong đêm tôi vẫn luôn nhớ mãi. Và rất nhiều đêm sau đó, tới tận bây giờ, tôi vẫn luôn bồi hồi nhớ lại đêm mưa mà vô cùng ấm áp tình yêu thương của Người.