Người ta vẫn hay nói, đô thị thành phố xa hoa tuyệt đẹp đến đâu vẫn không yên bình cô tịch bằng mảnh đất quê hương nơi chôn rau cắt rốn. Quê hương không có những chiếc ô tô sang trọng hay những chiếc đèn làm bằng mạ vàng mà thay vào là những khúc ca yên bình của trời đất hay là ánh sáng dìu dịu của mặt trời. Và tất nhiên, vẫn không thể không nhắc đến xuân nhẹ nhàng thanh tịch trong miền quê giản dị. Thành phố thật bận rộn nhộn nhịp, nhưng thả mình vào quê hương lại mang cho bản thân cảm giác quen thuộc, thả lõng cơ thể, không gò bó theo khuôn như thành thị. Mùa xuân trên quê hương rất đỗi thanh bình, khoan khoái đến lạ thường, vẫn là nụ hoa còn thấm đẫm hạt sương như bao ngày nhưng xuân đến lại mang cảm giác đã gieo tâm hồn vào những bông hoa, gieo cảm xúc vào những giọt sương ấy. Thả mình xuống bãi cỏ xanh mơn mởn, để tâm hồn trôi theo gió, lúc ấy mới thấy thời gian thật chậm, chậm đến nỗi không còn thấy bản thân bận rộn nữa, không cảm thấy bản thân lo âu, nhẹ nhàng thả dạt tâm hồn nghe khúc ca mùa xuân, trời vẫn xanh, nước vẫn lặng lẽ trôi, gáo nước vẫn còn đọng sương sớm..Thanh bình quá!