Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết một bài văn biểu cảm về một người thân trong gia đình em

viet mot bai van bieu cam ve mot nguoi than trong gia dinh em

6 trả lời
Hỏi chi tiết
982
5
0
Mai Hương
25/10/2020 19:58:14
+5đ tặng

Trong cuốn sổ tay , em dành trang đầu tiên để viết về câu ca dao mà mình yêu thích nhất:

Đố ai đếm được lá rừng
Đố ai đếm được hết từng trời cao
Đố ai đếm được vì sao
Đố ai đếm được công lao mẹ già.

Câu ca dao ấy đã lột tả được những vất vả, hi sinh, được công ơn lớn hơn trời bể của mẹ - người phụ nữ mà em kính yêu nhất trong cuộc đời này.

Mẹ em là một người phụ nữ bình dị ở nông thôn. Năm nay mẹ khoảng 50 tuổi, một độ tuổi cũng không còn trẻ nữa. Mẹ có vóc dáng nhỏ bé, gọn gàng. Với mái tóc đen ngắn ngang vai, thường được buộc gọn ở phía sau. Mái tóc ấy không suôn mượt, đen tuyền, mà hơi thô ráp, pha lẫn nhiều sợi tóc bạc. Đó là dấu vết của những tháng ngày vất vả ngoài đồng để nuôi em khôn lớn. Làn da mẹ hơi đen vì dãi nắng dầm mưa suốt bao năm qua. Đôi chỗ có những vết sẹo nhỏ do khi làm ruộng bị vấp phải. Đôi bàn tay mẹ sần sùi những chai sạn bởi chiếc cuốc, chiếc cào. Bàn chân mẹ hơi to, những ngón chân luôn quặp lại, để có thể bám chắc vào mặt đất, khi đi chân trần trên đồng ruộng. Ở mẹ, đẹp nhất chính là đôi mắt đen láy, cùng nụ cười rạng rỡ. Mỗi khi mẹ cười, những nếp nhăn ở khóe mắt lại hiện lên. Nhưng với em, đó là nụ cười tuyệt vời nhất, nó ấm áp và ngọt lành đến tận sâu tâm khảm. Từng đường nét, đặc điểm của mẹ, em đều thấy xinh đẹp lạ lùng. Có lẽ vì em đang nhìn mẹ bởi đôi mắt chứa chan tình yêu thương, nên em luôn nhìn thấy một cô tiên xinh đẹp, dịu dàng đang luôn ở cạnh mình.

Là một người phụ nữ nông dân, mẹ em không giỏi chăm chút về ngoại hình. Mẹ không biết trang điểm, không nhuộm tóc, không mặc váy ngắn hay đi giày cao gót. Thế nhưng, dù ở nhà hay khi đi đâu, mẹ cũng luôn sạch sẽ, gọn gàng, tươm tất. Chính điều này khiến cho mọi người luôn có ấn tượng rất tốt về mẹ. Và mẹ cũng luôn dạy dỗ em điều ấy, rằng luôn phải “đói cho sạch, rách cho thơm”. Dù nhà mình nghèo khó, nhưng con phải luôn sạch sẽ, ngăn nắp, từ trang phục cho đến lối sống. Và mẹ còn dạy em nhiều điều hay lẽ phải khác nữa. Đó là những lời dạy chân tình, đơn giản từ những câu ca dao của một người phụ nữ nông thôn. Nó không cầu kì, hoa mĩ nhưng dễ dàng đi sâu vào tâm trí của em. Nhờ nó, mà em lớn lên thành một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Những người xung quanh, từ ông bà, đến làng xóm láng giềng, ai ai cũng yêu quý mẹ em. Đơn giản bởi mẹ em là người vô cùng tốt bụng, chân chất, thật thà. Mỗi khi có ai nhờ giúp đỡ, chỉ cần có thể làm được thì dù là mưa gió hay xa xôi mẹ em cũng sang giúp. Mỗi khi có của gì ngon, mẹ em lại mang một phần sang mời bà con. Bà Lan hàng xóm thường nói rằng, mẹ em tuy không biết nói lời hay, lời ngọt nhưng cái bụng thì rất tốt. Em cảm thấy lời bà nói thật chính xác.

Mẹ em là một người mẹ vô cùng tuyệt vời, luôn yêu thương, quan tâm, chăm sóc cho con hết mình. Hằng ngày mẹ dùng đôi bàn tay thô ráp của mình, thật cẩn thận buộc cho em từng búi tóc thật xinh. Dù mẹ có bận rộn, mệt mỏi thế nào, thì cũng sẽ dành thời gian vào buổi tối, ngồi lắng nghe những câu chuyện nhỏ nhặt của em. Tuy điều kiện gia đình em không được khá giả hay giàu có gì. Nhưng em được đến trường với những món đồ dùng học tập, áo quần, giày dép không thiếu thứ gì so với các bạn. Để có thể sắm cho em những món đồ xinh đẹp, cho em được đi học múa với các bạn, chính là những ngày làm việc cật lực trên ruộng vườn của mẹ. Đối với em, mẹ luôn dành một sự quan tâm tuyệt đối. Dù em chỉ có một chút buồn hay mệt mỏi, mẹ cũng nhận ra ngay. Rồi mẹ lại sốt sắng quan tâm, chăm sóc em đến quên bản thân mình chỉ mong sao em nhanh khỏe mạnh. Có thể nói rằng, trên cuộc đời này không ai yêu quý em nhiều như mẹ, và chắc chắn rằng, em luôn là người phụ nữ số một trong trái tim em.

Mỗi ngày, em luôn cố gắng giúp mẹ từ những việc nhỏ nhặt nhất, đến những việc lớn hơn mà em có thể làm. Từ giúp mẹ nhặt rau, quét nhà, rửa bát, đến ra ruộng làm cỏ cùng mẹ. Em có thể làm mọi việc, chỉ mong mẹ luôn mạnh khỏe, yêu đời. Mỗi ngày em đều mong mình có thể lớn lên thật nhanh, để có thể chở che cho mẹ như những gì mẹ đã làm cho em trong suốt bao năm tháng qua. Ngay giờ phút này đây, em muốn được gặp mẹ, để được mẹ ôm vào lòng khẽ xoa lên mái tóc, và để em được thủ thỉ với mẹ rằng: Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm!

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
5
1
Mai Hương
25/10/2020 19:58:53
+4đ tặng

Ông nội em là sĩ quan quân đội về hưu với hàm đại tá. Gần như suốt cuộc đời, ông công tác xa nhà, giờ đây mới có điều kiện chung sống với gia đình. Ông em rất vui, vì được ở nhà với đàn cháu thân yêu.

   Ngày nào cũng vậy, cứ tang tảng sáng là ông em dẫn đầu nửa "tiểu đội" cháu nội, cháu ngoại chạy dọc con đường làng dẫn ra cánh đồng để hít thở không khí trong lành. Gió sớm mát lộng, bầu trời thoáng đãng. Em khoan khoái hít căng lồng ngực hương vị quen thuộc của đất đai, cây cỏ quê hương. Tập thể dục buổi sáng xong, ông nhắc nhở các cháu đánh răng, rửa mặt, ăn sáng và thay quần áo, chuẩn bị đến trường. Nhìn đàn cháu ngoan ngoãn khoanh tay, cúi đầu lễ phép đồng thanh cất tiếng chào, ông em mỉm cười sung sướng: "Ừ! Ông chào các cháu! Nhớ học cho ngoan nhé!".

   Em rất thích tác phong làm việc nhanh nhẹn, dứt khoát của ông. Trước khi làm bất cứ việc gì, ông đều cân nhắc kĩ. Ông thường bảo: "Làm việc cũng như đánh trận ấy các cháu ạ! Phải xem xét thật cẩn thận, tìm ra cách thực hiện nhanh nhất và có hiệu quả nhất". Ông nói được, làm được và rèn luyện cho đàn cháu nề nếp ấy. Từ ngày ông về, ngôi nhà khang trang, sáng sủa hẳn lên, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng đâu vào đấy. Không còn cảnh giày dép, đồ chơi, sách vở bạ đâu vứt đấy bừa bãi như trước đây. Cháu nào phạm lỗi, ông nhẹ nhàng nhắc nhở, ít khi quở mắng. Thấy cách dạy các cháu của ông, bà em bằng lòng lắm.

   Mặc dù gắn bó với môi trường quân đội gần bốn mươi năm nhưng ông em vẫn giữ nguyên bản chất của người nông dân chất phác thật thà, cần cù chăm chỉ. Mọi việc lớn nhỏ, ông chẳng nề hà vất vả. Khu vườn nhà em dạo trước chỉ có dăm ba cây ổi, cây táo cằn cỗi, bây giờ đã xanh tốt với những dãy chuối, bưởi, cam, nhãn, vải thiều và nhiều thứ cây ăn quả khác. Mùa nào thức ấy, trong nhà lúc nào cũng có hoa quả tươi mới, ngọt ngào. Đó là công sức của ông đổ ra đã mấy năm nay. Ông em thích làm việc, thích mang lại niềm vui cho mọi người.

   Mỗi tháng, Hội Cựu chiến binh của xã lại họp ở nhà em một lần vì ông em là chủ tịch hội. Gặp gỡ nhau, các ông thường nhắc đến những kỉ niệm vui buồn thời chiến tranh, đến những người đồng đội đã hi sinh bằng giọng bùi ngùi, xúc động. Em không thể hình dung ra được người ông giản dị, hiền hậu của em cách đây hơn ba mươi năm đã từng là tiểu đoàn trưởng một tiểu đoàn xung kích trong cánh quân từ miền Đông Nam Bộ tấn công vào giải phóng Sài Gòn. Ngày lễ, ngày Tết, ông em lấy bộ quân phục sĩ quan mới nhất ra mặc, huy chương cài đầy trên ngực, trông oai phong lắm! Được đi bên ông, nắm chặt tay ông, em không giấu nổi vẻ hãnh diện, tự hào trước đám bạn cùng xóm, cùng trường. Em ao ước sau này trưởng thành cũng được vào bộ đội, cầm súng bảo vệ Tổ quốc, sẽ in dấu chân trên khắp mọi miền đất nước như ông nội kính yêu.

   Đang mải mê suy nghĩ, chợt em nghe tiếng ông gọi:

   - Đồng chí Hoàng Khôi! Đồng chí đã học bài xong chưa?!

   Em đứng bật dậy, dập chân đứng nghiêm, giơ tay chào:

   - Báo cáo thủ trưởng, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ!

   Ông dang rộng vòng tay ôm chầm lấy em. Hai ông cháu cùng cười vang khiến bà nội đang vo gạo ngoài sàn nòi nước phải ngoại lại nhìn rồi mắng yêu:

   - Đúng là ông nào cháu nấy!

MU Fan
cho xin tên ông mày
2
2
My Sunshine
25/10/2020 19:59:05
+3đ tặng

Trong cuốn sổ tay , em dành trang đầu tiên để viết về câu ca dao mà mình yêu thích nhất:

Đố ai đếm được lá rừng
Đố ai đếm được hết từng trời cao
Đố ai đếm được vì sao
Đố ai đếm được công lao mẹ già.

Câu ca dao ấy đã lột tả được những vất vả, hi sinh, được công ơn lớn hơn trời bể của mẹ - người phụ nữ mà em kính yêu nhất trong cuộc đời này.

Mẹ em là một người phụ nữ bình dị ở nông thôn. Năm nay mẹ khoảng 50 tuổi, một độ tuổi cũng không còn trẻ nữa. Mẹ có vóc dáng nhỏ bé, gọn gàng. Với mái tóc đen ngắn ngang vai, thường được buộc gọn ở phía sau. Mái tóc ấy không suôn mượt, đen tuyền, mà hơi thô ráp, pha lẫn nhiều sợi tóc bạc. Đó là dấu vết của những tháng ngày vất vả ngoài đồng để nuôi em khôn lớn. Làn da mẹ hơi đen vì dãi nắng dầm mưa suốt bao năm qua. Đôi chỗ có những vết sẹo nhỏ do khi làm ruộng bị vấp phải. Đôi bàn tay mẹ sần sùi những chai sạn bởi chiếc cuốc, chiếc cào. Bàn chân mẹ hơi to, những ngón chân luôn quặp lại, để có thể bám chắc vào mặt đất, khi đi chân trần trên đồng ruộng. Ở mẹ, đẹp nhất chính là đôi mắt đen láy, cùng nụ cười rạng rỡ. Mỗi khi mẹ cười, những nếp nhăn ở khóe mắt lại hiện lên. Nhưng với em, đó là nụ cười tuyệt vời nhất, nó ấm áp và ngọt lành đến tận sâu tâm khảm. Từng đường nét, đặc điểm của mẹ, em đều thấy xinh đẹp lạ lùng. Có lẽ vì em đang nhìn mẹ bởi đôi mắt chứa chan tình yêu thương, nên em luôn nhìn thấy một cô tiên xinh đẹp, dịu dàng đang luôn ở cạnh mình.

Là một người phụ nữ nông dân, mẹ em không giỏi chăm chút về ngoại hình. Mẹ không biết trang điểm, không nhuộm tóc, không mặc váy ngắn hay đi giày cao gót. Thế nhưng, dù ở nhà hay khi đi đâu, mẹ cũng luôn sạch sẽ, gọn gàng, tươm tất. Chính điều này khiến cho mọi người luôn có ấn tượng rất tốt về mẹ. Và mẹ cũng luôn dạy dỗ em điều ấy, rằng luôn phải “đói cho sạch, rách cho thơm”. Dù nhà mình nghèo khó, nhưng con phải luôn sạch sẽ, ngăn nắp, từ trang phục cho đến lối sống. Và mẹ còn dạy em nhiều điều hay lẽ phải khác nữa. Đó là những lời dạy chân tình, đơn giản từ những câu ca dao của một người phụ nữ nông thôn. Nó không cầu kì, hoa mĩ nhưng dễ dàng đi sâu vào tâm trí của em. Nhờ nó, mà em lớn lên thành một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Những người xung quanh, từ ông bà, đến làng xóm láng giềng, ai ai cũng yêu quý mẹ em. Đơn giản bởi mẹ em là người vô cùng tốt bụng, chân chất, thật thà. Mỗi khi có ai nhờ giúp đỡ, chỉ cần có thể làm được thì dù là mưa gió hay xa xôi mẹ em cũng sang giúp. Mỗi khi có của gì ngon, mẹ em lại mang một phần sang mời bà con. Bà Lan hàng xóm thường nói rằng, mẹ em tuy không biết nói lời hay, lời ngọt nhưng cái bụng thì rất tốt. Em cảm thấy lời bà nói thật chính xác.

Mẹ em là một người mẹ vô cùng tuyệt vời, luôn yêu thương, quan tâm, chăm sóc cho con hết mình. Hằng ngày mẹ dùng đôi bàn tay thô ráp của mình, thật cẩn thận buộc cho em từng búi tóc thật xinh. Dù mẹ có bận rộn, mệt mỏi thế nào, thì cũng sẽ dành thời gian vào buổi tối, ngồi lắng nghe những câu chuyện nhỏ nhặt của em. Tuy điều kiện gia đình em không được khá giả hay giàu có gì. Nhưng em được đến trường với những món đồ dùng học tập, áo quần, giày dép không thiếu thứ gì so với các bạn. Để có thể sắm cho em những món đồ xinh đẹp, cho em được đi học múa với các bạn, chính là những ngày làm việc cật lực trên ruộng vườn của mẹ. Đối với em, mẹ luôn dành một sự quan tâm tuyệt đối. Dù em chỉ có một chút buồn hay mệt mỏi, mẹ cũng nhận ra ngay. Rồi mẹ lại sốt sắng quan tâm, chăm sóc em đến quên bản thân mình chỉ mong sao em nhanh khỏe mạnh. Có thể nói rằng, trên cuộc đời này không ai yêu quý em nhiều như mẹ, và chắc chắn rằng, em luôn là người phụ nữ số một trong trái tim em.

4
0
Mai Hương
25/10/2020 19:59:14
+2đ tặng

Ba sẽ là cánh chim cho con bay thật xa

    Mẹ sẽ là nhành hoa cho con cài lên ngực.

   Cha mẹ những người yêu quý, hi sinh vô điều kiện cho chúng ta. Mỗi khi câu hát ấy cất lên, dù ở bất cứ đâu tôi cũng đều thổn thức nhớ đến người cha yêu quý, kính trọng của mình.

   Ba mẹ tôi lấy nhau muộn mằn, bởi vậy, cho đến năm bố tôi gần bốn mươi tuổi mới sinh ra tôi, mẹ đau ốm liên miên và một vài năm sau khi sinh tôi, thì mẹ qua đời. Từ đó chỉ có mình ba nuôi tôi khôn lớn.

   Ba tôi người dong dỏng cao, nước da đen sạm vì làm việc ở công trường phải phơi nắng và đi lại nhiều. Trên gương mặt sạm đi vì nắng, cằn cỗi theo dòng thời gian ấy là đôi mắt đượm buồn, lúc nào cũng đầy ưu tư. Nhưng ba tôi có nụ cười rất đẹp, rất hiền, có lẽ vì nước da đen sạm nên khi cười răng ba thật trắng và sáng. Tôi yêu lắm mỗi khoảng khắc ba cười, tiếng cười giòn tan xua tan mọi vất vả, khó khăn.

   Là một người đàn ông, vốn mang sẵn trong mình bản tính vụng về, cha đâu có cái khéo léo tinh tế như mẹ, cũng bởi vậy mà từ hồi bé vốn là một đứa con gái nhưng tôi luôn được ba cho ăn mặc và cắt tóc như con trai. Tính cách tôi vì thế mà cũng hiếu động như lũ con trai trong xóm.

   Ba tôi là người chu đáo cẩn thận, mỗi lần phải đi công tác xa, ba luôn làm rất nhiều đồ ăn đặt sẵn trong tủ để cho tôi ăn dần. Ba nấu không khéo, khi mặn khi nhạt nhưng lần nào tôi cũng ăn hết bay số đồ ăn đó. Bởi tôi biết ba đã dành cả tấm lòng của mình vào những món ăn ấy. Trong công việc ba là người cần mẫn, chịu khó và có nhiều sáng kiến mới mẻ. Với mỗi việc, ba luôn tìm ra nhiều hướng giải quyết khác nhau, luôn có phương án dự phòng, bởi vậy nên mọi việc luôn được hanh thông không bao giờ bị ngưng trệ. Cũng vì thế mà đồng nghiệp hết sức yêu quý và kính trọng ba. Đối với hàng xóm ba là người tốt bụng, thân thiện, luôn tận tình giúp đỡ những người xung quanh.

   Ba đã trải qua một nửa đời mình, mái tóc đã bạc vài phần nhưng ba luôn yêu thương và chăm sóc tôi hết mực. Tôi còn nhớ mãi năm ấy tôi vào lớp một, vì là con gái nên tôi sẽ phải mặc váy. Ba đã đi mua bộ váy đẹp nhất, xinh nhất mang về cho tôi. Sáng sớm hôm ấy, đôi bàn tay vụng về của ba tết tóc cho tôi, bím tóc có phần lệch lạc và siêu vẹo nhưng tôi đã vô cùng vui sướng khi ba làm điều đó cho mình. Lần đầu tiên tôi được làm con gái thực sự. Giờ đây mỗi lần nghĩ lại kỉ niệm đó, tôi lại ứa nước mắt và thầm cảm ơn sự quan tâm, chăm sóc và yêu thương của cha dành cho mình. Có lẽ trong cuộc đời này, ngoài người mẹ đã mất thì cha là người yêu thương tôi nhất.

   Tôi chỉ mong ước trong cuộc đời đầy chông gai, bão táp này luôn có ba ở bên để che chở, vỗ về, nâng đỡ mỗi khi tôi vấp ngã. Tôi cũng mong ba sống mãi để tôi dùng chút sức nhỏ bé của mình báo đáp công ơn sinh thành và dưỡng dục của ba suốt bao năm qua.

3
0
sói bạc
25/10/2020 20:02:54

Trong cuốn sổ tay , em dành trang đầu tiên để viết về câu ca dao mà mình yêu thích nhất:

Đố ai đếm được lá rừng
Đố ai đếm được hết từng trời cao
Đố ai đếm được vì sao
Đố ai đếm được công lao mẹ già.

Câu ca dao ấy đã lột tả được những vất vả, hi sinh, được công ơn lớn hơn trời bể của mẹ - người phụ nữ mà em kính yêu nhất trong cuộc đời này.

Mẹ em là một người phụ nữ bình dị ở nông thôn. Năm nay mẹ khoảng 50 tuổi, một độ tuổi cũng không còn trẻ nữa. Mẹ có vóc dáng nhỏ bé, gọn gàng. Với mái tóc đen ngắn ngang vai, thường được buộc gọn ở phía sau. Mái tóc ấy không suôn mượt, đen tuyền, mà hơi thô ráp, pha lẫn nhiều sợi tóc bạc. Đó là dấu vết của những tháng ngày vất vả ngoài đồng để nuôi em khôn lớn. Làn da mẹ hơi đen vì dãi nắng dầm mưa suốt bao năm qua. Đôi chỗ có những vết sẹo nhỏ do khi làm ruộng bị vấp phải. Đôi bàn tay mẹ sần sùi những chai sạn bởi chiếc cuốc, chiếc cào. Bàn chân mẹ hơi to, những ngón chân luôn quặp lại, để có thể bám chắc vào mặt đất, khi đi chân trần trên đồng ruộng. Ở mẹ, đẹp nhất chính là đôi mắt đen láy, cùng nụ cười rạng rỡ. Mỗi khi mẹ cười, những nếp nhăn ở khóe mắt lại hiện lên. Nhưng với em, đó là nụ cười tuyệt vời nhất, nó ấm áp và ngọt lành đến tận sâu tâm khảm. Từng đường nét, đặc điểm của mẹ, em đều thấy xinh đẹp lạ lùng. Có lẽ vì em đang nhìn mẹ bởi đôi mắt chứa chan tình yêu thương, nên em luôn nhìn thấy một cô tiên xinh đẹp, dịu dàng đang luôn ở cạnh mình.

Là một người phụ nữ nông dân, mẹ em không giỏi chăm chút về ngoại hình. Mẹ không biết trang điểm, không nhuộm tóc, không mặc váy ngắn hay đi giày cao gót. Thế nhưng, dù ở nhà hay khi đi đâu, mẹ cũng luôn sạch sẽ, gọn gàng, tươm tất. Chính điều này khiến cho mọi người luôn có ấn tượng rất tốt về mẹ. Và mẹ cũng luôn dạy dỗ em điều ấy, rằng luôn phải “đói cho sạch, rách cho thơm”. Dù nhà mình nghèo khó, nhưng con phải luôn sạch sẽ, ngăn nắp, từ trang phục cho đến lối sống. Và mẹ còn dạy em nhiều điều hay lẽ phải khác nữa. Đó là những lời dạy chân tình, đơn giản từ những câu ca dao của một người phụ nữ nông thôn. Nó không cầu kì, hoa mĩ nhưng dễ dàng đi sâu vào tâm trí của em. Nhờ nó, mà em lớn lên thành một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Những người xung quanh, từ ông bà, đến làng xóm láng giềng, ai ai cũng yêu quý mẹ em. Đơn giản bởi mẹ em là người vô cùng tốt bụng, chân chất, thật thà. Mỗi khi có ai nhờ giúp đỡ, chỉ cần có thể làm được thì dù là mưa gió hay xa xôi mẹ em cũng sang giúp. Mỗi khi có của gì ngon, mẹ em lại mang một phần sang mời bà con. Bà Lan hàng xóm thường nói rằng, mẹ em tuy không biết nói lời hay, lời ngọt nhưng cái bụng thì rất tốt. Em cảm thấy lời bà nói thật chính xác.

Mẹ em là một người mẹ vô cùng tuyệt vời, luôn yêu thương, quan tâm, chăm sóc cho con hết mình. Hằng ngày mẹ dùng đôi bàn tay thô ráp của mình, thật cẩn thận buộc cho em từng búi tóc thật xinh. Dù mẹ có bận rộn, mệt mỏi thế nào, thì cũng sẽ dành thời gian vào buổi tối, ngồi lắng nghe những câu chuyện nhỏ nhặt của em. Tuy điều kiện gia đình em không được khá giả hay giàu có gì. Nhưng em được đến trường với những món đồ dùng học tập, áo quần, giày dép không thiếu thứ gì so với các bạn. Để có thể sắm cho em những món đồ xinh đẹp, cho em được đi học múa với các bạn, chính là những ngày làm việc cật lực trên ruộng vườn của mẹ. Đối với em, mẹ luôn dành một sự quan tâm tuyệt đối. Dù em chỉ có một chút buồn hay mệt mỏi, mẹ cũng nhận ra ngay. Rồi mẹ lại sốt sắng quan tâm, chăm sóc em đến quên bản thân mình chỉ mong sao em nhanh khỏe mạnh. Có thể nói rằng, trên cuộc đời này không ai yêu quý em nhiều như mẹ, và chắc chắn rằng

1
0
Tarachicoo
25/10/2020 20:36:06


Ba sẽ là cánh chim cho con bay thật xa

    Mẹ sẽ là nhành hoa cho con cài lên ngực.

   Cha mẹ những người yêu quý, hi sinh vô điều kiện cho chúng ta. Mỗi khi câu hát ấy cất lên, dù ở bất cứ đâu tôi cũng đều thổn thức nhớ đến người cha yêu quý, kính trọng của mình.

   Ba mẹ tôi lấy nhau muộn mằn, bởi vậy, cho đến năm bố tôi gần bốn mươi tuổi mới sinh ra tôi, mẹ đau ốm liên miên và một vài năm sau khi sinh tôi, thì mẹ qua đời. Từ đó chỉ có mình ba nuôi tôi khôn lớn.

   Ba tôi người dong dỏng cao, nước da đen sạm vì làm việc ở công trường phải phơi nắng và đi lại nhiều. Trên gương mặt sạm đi vì nắng, cằn cỗi theo dòng thời gian ấy là đôi mắt đượm buồn, lúc nào cũng đầy ưu tư. Nhưng ba tôi có nụ cười rất đẹp, rất hiền, có lẽ vì nước da đen sạm nên khi cười răng ba thật trắng và sáng. Tôi yêu lắm mỗi khoảng khắc ba cười, tiếng cười giòn tan xua tan mọi vất vả, khó khăn.

   Là một người đàn ông, vốn mang sẵn trong mình bản tính vụng về, cha đâu có cái khéo léo tinh tế như mẹ, cũng bởi vậy mà từ hồi bé vốn là một đứa con gái nhưng tôi luôn được ba cho ăn mặc và cắt tóc như con trai. Tính cách tôi vì thế mà cũng hiếu động như lũ con trai trong xóm.

   Ba tôi là người chu đáo cẩn thận, mỗi lần phải đi công tác xa, ba luôn làm rất nhiều đồ ăn đặt sẵn trong tủ để cho tôi ăn dần. Ba nấu không khéo, khi mặn khi nhạt nhưng lần nào tôi cũng ăn hết bay số đồ ăn đó. Bởi tôi biết ba đã dành cả tấm lòng của mình vào những món ăn ấy. Trong công việc ba là người cần mẫn, chịu khó và có nhiều sáng kiến mới mẻ. Với mỗi việc, ba luôn tìm ra nhiều hướng giải quyết khác nhau, luôn có phương án dự phòng, bởi vậy nên mọi việc luôn được hanh thông không bao giờ bị ngưng trệ. Cũng vì thế mà đồng nghiệp hết sức yêu quý và kính trọng ba. Đối với hàng xóm ba là người tốt bụng, thân thiện, luôn tận tình giúp đỡ những người xung quanh.

   Ba đã trải qua một nửa đời mình, mái tóc đã bạc vài phần nhưng ba luôn yêu thương và chăm sóc tôi hết mực. Tôi còn nhớ mãi năm ấy tôi vào lớp một, vì là con gái nên tôi sẽ phải mặc váy. Ba đã đi mua bộ váy đẹp nhất, xinh nhất mang về cho tôi. Sáng sớm hôm ấy, đôi bàn tay vụng về của ba tết tóc cho tôi, bím tóc có phần lệch lạc và siêu vẹo nhưng tôi đã vô cùng vui sướng khi ba làm điều đó cho mình. Lần đầu tiên tôi được làm con gái thực sự. Giờ đây mỗi lần nghĩ lại kỉ niệm đó, tôi lại ứa nước mắt và thầm cảm ơn sự quan tâm, chăm sóc và yêu thương của cha dành cho mình. Có lẽ trong cuộc đời này, ngoài người mẹ đã mất thì cha là người yêu thương tôi nhất.

   Tôi chỉ mong ước trong cuộc đời đầy chông gai, bão táp này luôn có ba ở bên để che chở, vỗ về, nâng đỡ mỗi khi tôi vấp ngã. Tôi cũng mong ba sống mãi để tôi dùng chút sức nhỏ bé của mình báo đáp công ơn sinh thành và dưỡng dục của ba suốt bao năm qua.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo