Kể lại cuộc gặp gỡ vs người thân vừa đi xa về(tả mẹ)
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
"Tích tắc, tích tắc". Tiếng đồng hồ vang vọng trong đêm tối. Đã ba năm rồi từ ngày mẹ rời bỏ cõi trần, đi vào cõi niết bàn. Khi màn đêm buông xuống, lòng con lại không thôi thổn thức nhớ đến mẹ. Cứ suy nghĩ miên man, con ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Con đã mơ một giấc mơ mà cho dù có được đánh đổi bao nhiêu thứ vật chất tầm thường con cũng không muốn tỉnh lại. Bởi vì con đã nhìn thấy mẹ, một lần nữa được sống trong vòng tay yêu thương êm ấm của mẹ.
"Trang ơi!". Con nghe thấy có tiếng gọi từ đằng xa. Con quay lại thì thấy mình đang đứng giữa công viên mà ngày còn bé mẹ hay dẫn chị em con đến chơi. Từ xa bước lại phía con là một bóng hình vừa thân quen nhưng cũng vừa lạ lẫm:"Phải chăng là mẹ?". Con chạy lại gần, những bước chân luống cuống:"Đúng là mẹ rồi". "Mẹ ơi!". Tiếng gọi thảng thốt bật ra giữa tiếng khóc nấc đến nghẹn ngào. Có niềm sung sướng nào hơn thế. Có nỗi niềm xúc động nào hơn thế. Mẹ chạy đến bên con, ôm con vào lòng, vuốt ve mái tóc mà ngày xưa mẹ vẫn thường chải. Giọng mẹ nghẹn ngào:"Ôi con của mẹ". Tôi ngước mắt lên nhìn mẹ. Vẫn là dáng vẻ hiền lành, phúc hậu ngày nào. Nhưng mẹ đẹp hơn trước bởi mẹ đã không còn phải gánh trên đôi vai gầy guộc của mình biết bao gánh nặng cuộc đời. Mái tóc mẹ đen óng, mượt mà, được búi gọn bằng chiếc cặp tóc mà ngày xưa con tặng nhân ngày của Mẹ. Những nếp nhăn không còn nhiều, làn da sáng hẳn lên. Đôi mắt đen ẩn chứa tình yêu thương bao la của mẹ dành cho gia đình. Chỉ có một điều ở mẹ dù có trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn không thay đổi. Đó chính là nụ cười. Nụ cười của mẹ thật hiền dịu, đem lại cho con cảm giác thanh bình, ấm áp. Sợ rằng sẽ bỏ phí thời gian được ở gần mẹ, con lên tiếng trước:
Xem thêm: Tả cây tre lớp 6, bài văn miêu tả cây tre Việt Nam hay nhất
Mẹ con mình ra ghế đá đằng kia nói chuyện đi mẹ. Đã lâu lắm rồi, con không được nói chuyện với mẹ
Con có muốn ăn kem không? Mẹ tôi cất tiếng hỏi – Mẹ mua kem rồi hai mẹ con mình nói chuyện nhé!
Vâng ạ… Tôi thoáng ngập ngừng – Mẹ vẫn còn nhớ vị con thích chứ?
Mẹ bỗng bật cười. Đã lâu lắm rồi tôi không được nhìn thấy nụ cười vui vẻ đó:
Tất nhiên rồi, đứa con ngốc này!
Mẹ đi khỏi, con ngồi yên trên ghế đá bần thần suy nghĩ. Con biết rõ rằng mình đang mơ nhưng vẫn cố tin đây là sự thật, bởi con biết nếu cố không tin thì con sẽ đau lòng lắm. Có đôi khi tự nói dối chính mình lại là một liều thuốc tinh thần hiệu quả.
Kem đến rồi đây. (Tiếng mẹ vang lên)
Mắt con sáng lên:
Woa, đúng là vị kem dâu con thích nè. Con cảm ơn mẹ nhiều lắm.
Mẹ vuốt nhẹ mái tóc con:
Gia đình mình dạo này vẫn khoẻ chứ con?
Con liền trả lời:
Mọi người vẫn ổn mẹ ạ. Nhưng mà…ông ngoại vừa mới đi bệnh viện
Gương mặt mẹ bất chợt tái đi. Mẹ rưng rưng nước mắt:
Mẹ là đứa con bất hiếu. Mẹ chưa báo đáp được gì cho ông bà mà đã ra đi sớm như thế này.
Biết mình lỡ lời. Con đánh tan bầu không khí buồn bã bằng cách hào hứng khoe:
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |