Tại một miền phụ cận Bắc Kinh có gia đình họ Vương. Hai ông bà sống với ba người con; họ thuộc về hạngtrung lưu,khá giả. Cậu con trai có phận sự nối nghiệp nho gia tên là Vương Quan, người con út.Đầu lòng là hai cô con gái,đẹp như trăng: cô chị tên là Thúy Kiều, cô em tên là ThúyVân. Cốt cách của hai chị em là cốt cách thanh tao của mai, thần thái của hai chị em làthần thái trong sáng của tuyết. Mỗi người đẹp một cách khác nhau, và người nào cũng rấtđẹp.Thúy Vân có nét đẹp đài các sang trọng khác thường: khuôn mặt rạng rỡ như trăng, lôngmày nở dài như liễu. Nụ cười tươi thắm như hoa. Giọng nói nàng thanh tao nhưngọc. Mây cũng không dịu bằng mái tóc, tuyết cũng không mịn bằng làn da. Vậy màThúy Kiều lại còn sắc sảo và mặn mà hơn. Lông mày nàng như dáng núi mùa xuân, haimắt nàng như hồ thu nước biếc. Khóm hoa cũng phảighen tức vì không tươi thắm bằngnàng, rặng liễu cũng phải hờn dỗi vđược xanh tốt như nàng. Nụ cười của Kiềucókhả năng làm nghiêng nước nghiêng thành. Đvề mặtsắc đẹp, Kiều chắc phải đứngvào hạng nhất, điềuđó đãđành. Nhưng đứng về mặt tài hoa cũng chưa chắc có ai sánhđược với nàng. Không những Kiều rấtthông minh mà nàng còn làm thơ rđẹp và ca ngâm rài. Nàng cũng có khiếu về âm nhạc, rất giỏivềnghệthuật sáng táctheo cung bực ngũ âm, sử dụng đàn hồ cầm rất khéo, không ai theo kịp. Một trong nhữngbản nhạc mà nàng tự tay sáng tác có tên là Phận Mỏng (Bạc Mệnh), một bản nhạc rấthay, ai nghe cũng cảm thấy thấm thía ruột gan, ảo não cảcõi lòng.