Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Ngữ văn - Lớp 6
13/11/2020 14:42:55

Hãy viết văn tự sự để kể 2 câu chuyện: Sơn Tinh, Thủy Tinh. Em bé thông minh

hãy viết văn tự sự để kể 2 câu chuyện
1. Sơn Tinh, Thủy Tinh
2. Em bé thông minh
Help meeeeeeeeeeeeeeee... Mai thi oy T^T

2 trả lời
Hỏi chi tiết
585
0
0
Hắc Quỷ
13/11/2020 15:19:40
+5đ tặng

Ta là Thủy Tinh, hôm nay ta đang đi trên con đường từ thành Phong Châu trở về núi Tản Viên - con đường mà ta đã đi qua cả trăm lần. Nhưng ngày hôm nay, cảm xúc thật khác lạ, bởi ta không trở về một mình, mà dẫn theo người vợ mới cưới của mình: nàng Mị Nương.

Suốt ngày hôm qua, ta không có một phút nào nghỉ ngơi cả, vì mải đi khắp nơi, tìm đủ những món sính lễ Vua Hùng yêu cầu: voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao và một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng. Khi đến nơi, thấy đối thủ của ta Thủy Tinh vẫn chưa có mặt, ta liền hiểu rằng, ta thực sự đã được cưới Mị Nương rồi. Trên đường trở về, lòng ta lâng lâng vì vui sướng. Nghĩ về những ngày tháng sắp tới mà lòng ta phơi phới như mùa xuân về.

Chợt, bầu không khí trở nên nặng nề. Từ phía thành Phong Châu, một cơn gió lớn nổi lên, rồi mưa to ập đến, sấm chớp giật đùng đùng. Nước từ đâu dâng lên nhanh chóng, trong phút chốc nhấn chìm cả thành Phong Châu. Người dân hoảng loạn bỏ chạy lên vùng núi cao. Thấy vậy, ta liền lao về phía đó để ngăn cản dòng nước. Ta dùng sức mình nhấc bổng từng quả đồi, dời từng dãy núi, đắp lên từng bức tường thành đồ sộ để ngăn dòng nước dữ. Đến lúc này, ta mới nhìn thấy được nguyên nhân của tai họa này: Thủy Tinh. Thì ra vì đến sau, không cưới được vợ nên hắn nổi điên, dâng nước uy hiếp, muốn ta trả lại Mị Nương cho hắn. Đừng hòng- lòng ta quyết như thế. Vậy là, ta và hắn dằng co với nhau trong suốt cả mấy tháng trời. Hắn dâng nước lên cao bao nhiêu thì ta lại dời núi lên cao bấy nhiêu. Cuối cùng hắn không đánh nổi nữa đành phải lui quân. Kết thúc trận chiến, với sự kiêu hãnh của kẻ chiến thắng ta tiếp tục đưa vợ về quê hương của mình. Chúng ta sẽ cùng nhau chung sống hạnh phúc cho đến đầu bạc răng long.

Tuy nhiên, ta vẫn có chút phiền lòng khi năm nào Thủy Tinh cũng dâng nước tấn công ta hòng trả lại mối thù năm xưa. Và dĩ nhiên là hắn chẳng bao giờ và cũng sẽ không bao giờ đánh thắng được ta cả.
 

Ngày xửa ngày xưa ở một đất nước lọ có một ông vua trọng người tài giỏi nên sai một viên quan đi dò la khắp nước tìm người tài giỏi. Viên quan ấy tuân lệnh của vua, ông đi dọc miền đất nước, đi đến đâu cũng ra những câu đố oái oăm, hóc búa để thử tài mọi người hy vọng tìm ra người hiền tài giúp nước không phụ lòng vua. Tuy nhiên mất rất nhiều công mà ông chưa thấy có người nào thật lỗi lạc để về tâu vua.

Thân bài: Kể lại câu chuyện “Em bé thông minh”

Một hôm đi qua một ngôi làng nọ, viên quan thấy hai cha con nông dân đang cày ruộng bèn hỏi một câu hóc búa về số đường cày con trâu cày được trong một ngày. Ông bố lúng túng không trả lời được, cậu con trai bên cạnhnhanh trí hỏi vặn lại về số bước chân ngựa đi được một ngày khiến viên quan thua cuộc không nói được nữa.

Viên quan nghe cậu bé thông minh nhanh trí hỏi vặn lại mình như thế thì sửng sốt, không biết đáp sao cho ổn. Ông thầm nghĩ trọng bụng, nhất định cậu bé là nhân tài ở đây rồi, chả phải tìm đâu mất công nữa rồi, viên quan bèn hỏi tên họ làng xã quê quán của hai cha con người nông dân rồi phi ngựa một mạch về đến kinh thành để tâu vua về người tài ấy.


Cậu bé vẫn bình tĩnh tĩnh nói dân làng thịt trâu ăn no nê một bữa. Người cha vội ra đình trình bày câu chuyện và lời nói của cậu con trai. Cả làng nghe nói như vậy nhưng vẫn còn ngờ vực, bắt cha con phải làm giấy cam đoan nếu có chuyện gì hai cha con chịu trách nhiệm rồi mới dám ngả trâu đánh chén.Nghe quan nói vậy, nhà vua lấy làm mừng lắm. Nhưng, để biết đích xác hơn nữa về tài của cậu bé, vua sai người thử lại. Vua sai ban cho làng của cậu bé ba thúng gạo nếp với ba con trâu đực và ra lệnh nhà vua phải nuôi làm sao cho ba con trâu ấy đẻ thành chín con, hẹn năm sau làng phải đem nộp đủ, nếu không nộp được thì cả làng phải tội. Dân làng nhận được lệnh vua như vậy thì ai nấy đều lo lắng không hiểu phải làm thế nào.

Sau khi cả làng ăn cỗ linh đình xong thì cậu bé cùng cha xách hành lí vào kinh thành cầu kiến nhà vua. Bằng trí thông minh, cậu bé đã để cho nhà vua tự nói ra sự vô lí trong yêu cầu của mình rằng giống đực không thể sinh con, cậu bé đã cứu dân làng thoát tội. Một lần nữa cậu tiếp tục chứng tỏ tài năng của mình bằng cách giải các câu đố tiếp theo như xẻ thịt một con chim sẻ thành chín mâm và được nhà vua ban thưởng rất hậu.


Các đại thần đều vò đầu bứt tóc suy nghĩ cách giải câu đố. Có người dùng miệng hút sợi chỉ. Có người thì bôi sáp vào sợi chỉ cho cứng để dễ xâu qua … Nhưng, tất cả mọi cách đều vô tác dụng, bao nhiêu ông Trạng và các nhà thông thái triệu vào đều lắc đầu bó tay trước câu hỏi hóc búa này.Hồi đó, một nước láng giềng bên cạnh luôn lăm le muốn xâm chiếm bờ cõi nước ta. Ðể dò hỏi xem bên này có nhân tài trí cao hay không, họ sai sứ giả đưa sang nước mình một cái vỏ con ốc vặn rất dài và rỗng hai đầu, yêu cầu đưa ra là xâu một sợi chỉ mảnh xuyên qua đường ruột ốc. Sau khi nghe sứ giả nước láng giềng trình bày mục đích của cuộc đi sứ, vua quan nhìn nhau ái ngại. Nếu bây giờ không trả lời được câu đó oái oăm ấy tức là đã tỏ ra thua kém và thừa nhận sự thần phục của mình đối với nước láng giềng, như vậy khác nào để mất nước.

Tất cả triều đình từ trên xuống dưới các quân thần không ai giải được đành lại tìm đến cậu bé. Cậu bé với trí thông minh khác người, lại từ nhỏ sống gần gũi với thực tế, lao động, vừa nghe câu hỏi, cậu bé vừa chơi vừa giải đố:

Tang tình tang! Tính tình tangBắt con kiến càng buộc chỉ ngang lưngBên thời lấy giấy mà bưngBên thời bôi mỡ, kiến mừng kiến sangTang tình tang…

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng ký tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
+4đ tặng
Sơn Tinh Thủy Tinh

Trong các truyền thuyết đã được học ở đầu lớp 6, em thích nhất truyện Sơn Tinh, Thuỷ Tinh. Câu chuyện có nhiều chi tiết tưởng tượng kì ảo đã góp phần thêm sinh động cho cuộc cầu hôn đầy gay cấn để tranh giành nàng Mị Nương xinh đẹp giữa hai vị thần Sơn Tinh và Thuỷ Tinh. Em xin kể lại câu chuyện:

Hồi đó, vua Hùng Vương thứ mười tám có duy nhất một nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần tên là Mị Nương. Năm ấy, Mị Nương đã đến tuổi lấy chồng, nhà vua muốn kén cho con gái mình một chàng rể thật tài ba, xứng đáng với sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của công chúa.

Hay tin nhà vua kén rể, thần núi Tản Viên là Sơn Tinh và thần nước Thuỷ Tinh đều đến thành Phong Châu để cầu hôn. Sơn Tinh có phép lạ: vẫy tay về phía Đông, phía Đông nổi cồn bãi, vẫy tay về phía Tây, nơi đó mọc lên từng dãy núi đồi. Thuỷ Tinh cũng không kém phần thần thông, chàng ta có thể hô mưa gọi gió. Hùng Vương phân vân vì hai người đều vừa lòng vua, liền mời các Lạc hầu vào bàn chuyện. Xong, vua phán:

– Hai chàng đều xứng đáng làm con rể ta, nhưng ta chỉ có một người con gái không thể lấy cả hai được. Thôi thì ngày mai ai đem sính lễ tới trước, ta sẽ gả con gái cho. Sính lễ gồm có: một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ một đôi.

Sáng hôm sau, đã thấy Sơn Tinh đến, đem đầy đủ lễ vật và rước được Mị Nương về.

Mãi đến gần trưa Thuỷ Tinh mới đến, không lấy được vợ, đùng đùng nổi giận, thần hoá phép đuổi đánh Sơn Tinh. Thuỷ Tinh hô mưa gọi gió, làm thành dông bão, nước từ biển cuồn cuộn chảy ngược về đất liền. Nước mỗi lúc một cao, làm ngập cả ruộng đồng, nhà cửa, nước ngang lưng đồi, thành Phong Châu như nổi lềnh bềnh trên một biển nước. Sơn Tinh không hề nao núng. Chàng dùng phép bốc từng dãy núi, ngọn đồi đắp thành một con đê khổng lồ, vững chắc ngăn dòng nước lũ.

Cuộc chiến kéo dài mấy tháng trời, Sơn Tinh vẫn vững vàng mà sức Thuý Tinh đã đuối, thần liền rút quân về.

Từ đó, oán nặng thù sâu, hằng năm, Thuỷ Tinh vẫn thường dâng nước đánh Sơn Tinh hòng cướp được Mị Nương. Nhưng năm nào cũng vậy, Thuỷ Tinh chán chê cũng không thắng nổi Sơn Tinh, đành rút quân về.

Em rất yêu thích câu chuyện này – câu chuyện đầy cao trào của cuộc chiến. Truyện phần nào giúp em hiểu rõ hơn về hiện tượng bão lũ hằng năm, ước mơ chế ngự thiên tai của người Việt cổ.
Em bé thông minh

 Ngày xưa, một vị vua anh minh muốn có được những người tài giỏi giúp mình cai trị đất nước. Ngài sai viên cận thần đi dò la khắp nơi. Viên quan ấy đã mất nhiều công tìm kiếm nhưng chưa thấy có người nào thật lỗi lạc.

     Một hôm, ông ta đi qua cánh đồng làng nọ, thấy hai cha con nông phu đang làm ruộng. Người cha đánh trâu cày, đứa con đập đất. Tuy trong bụng đã có phần chán nản, song viên quan tự nhủ: "Hay là mình cứ thử lần cuối xem sao!".

     Ông ta xuống ngựa rồi cao giọng hỏi:

   - Này lão kia! Trâu của lão một ngày cày được mấy đường?

     Bị bất ngờ, người cha ngạc nhiên đứng ngẩn ra chưa biết trả lời thế nào thì đứa con trai khoảng bảy, tám tuổi, tóc để trái đào, cởi trần đóng khố, đã nhanh nhảu hỏi vặn lại quan rằng:

   - Thế xin hỏi ông câu này đã: Nếu ông trả lời đúng ngựa của ông đi một ngày được mấy bước, tôi sẽ cho ông biết trâu của cha tôi một ngày cày được mấy đường.

   Nghe cậu bé hỏi lại như thế, viên quan ngạc nhiên sửng sốt, chẳng biết đáp sao cho ổn. Viên quan nghĩ thầm: "Nhất định nhân tài là đây, khỏi phải mất công tìm đâu nữa". Ông ta bèn hỏi tên họ, làng xã của hai cha con rồi vội vã phi ngựa về tâu vua.

     Nghe viên quan kể, nhà vua mừng lắm nhưng chưa tin ngay. Để biết đích xác hơn, vua làm phép thử. Ngài sai ban cho làng ấy ba thúng gạo nếp, ba con trâu đực, ra lệnh phải nuôi sao cho ba con trâu ấy đẻ thành chín con, hẹn một năm sau nộp đủ, nếu không cả làng phải tội.  

     Nhận được quà và lệnh vua ban, cả làng bối rối và lo lắng, không hiểu thế nào. Các cụ bô lão trong làng mở đến mấy cuộc họp ngoài đình, bàn đi tính lại vẫn chẳng tìm ra cách giải quyết. Việc ấy đến tai chú bé, chú liền nói với cha rằng:

   - Chả mấy khi được lộc vua ban, cha cứ thưa với làng thịt hai con trâu và đồ hai thúng gạo nếp thành xôi để mọi người ăn một bữa cho sướng miệng. Còn một con trâu và một thúng gạo, cha con ta sẽ xin làng làm phí tổn để trẩy kinh, lo liệu việc đó.

   Nghe con nói, người cha sợ hãi khuyên can:

   - Đã giết trâu ăn thịt thì còn lo liệu thế nào? Đừng có dại dột mà bay mất đầu đấy con ạ!

   Nhưng chú bé vẫn khăng khăng một mực:

   - Cha cứ mặc con, thế nào con cũng lo xong xuôi mọi việc!

     Khoác vội chiếc áo, người cha lật đật ra đình trình bày câu chuyện với các cụ trong làng. Mọi người ngờ vực, bắt hai cha con phải làm giấy cam đoan rồi mới dám ngả trâu đánh chén.

     Mấy ngày sau, hai cha con khăn gói vào kinh. Đến hoàng cung, chú bé bảo cha đứng đợi ở ngoài, còn mình thì rình lúc lính canh vô ý, lẻn vào sân rồng, khóc ầm lên.

   Lấy làm lạ, vua sai lính điệu em bé vào, phán hỏi:

   - Thằng bé kia, mày vào đây có việc gì? Tại sao lại khóc?

   Chú bé dụi mắt, vờ vĩnh đáp:

   - Tâu đức vua! Mẹ con không may chết sớm, mà cha con thì không chịu đẻ em bé để chơi với con cho có bạn nên con khóc. Dám mong đức vua phán bảo cha con cho con được nhờ.

   Nghe chú bé nói, nhà vua và cả triều đình đều bật cười. Vua phán:

   - Này thằng bé kia! Mày muốn có em bé thì phải kiếm vợ khác cho cha mày, chứ cha mày là giống đực thì làm sao đẻ được?

   Chỉ chờ có thế, cậu bé bỗng tươi tỉnh hẳn:

   - Thế sao lệnh trên lại bắt làng chúng con nuôi ba con trâu đực, sau một năm phải đẻ thành chín con để nộp đức vua? Giống đực thì làm sao mà đẻ được ạ?

   Nhà vua mỉm cười, xoa đầu chú bé:

   - Ta thử đấy mà! Thế dân làng mày không biết đem trâu ra thịt mà ăn với nhau à?

   Chú bé nhanh nhảu đáp:

   - Tâu đức vua! Làng con sau khi nhận được ba thúng nếp và ba con trâu, biết là đức vua thương ban lộc cho nên đã làm cỗ ăn mừng với nhau cả rồi ạ!

   Vua và các quan nhìn nhau, chịu là chú bé thông minh. Tuy nhiên, vua muốn thử một lần nữa.

   Hôm sau, hai cha con chú bé đang ăn cơm ở ngoài công quán thì sứ giả của nhà vua mang tới một con chim sẻ, với lệnh bắt họ phải nấu thành ba mâm cỗ. Chú bé bảo cha cho mượn cây kim may nhỏ xíu rồi nói với sứ giả:

   - Ông cầm cái kim này về tâu với đức vua cho người rèn thành một con dao thật sắc để tôi xẻ thịt chim.

   Nghe sứ giả kể lại, nhà vua phục lắm. Lập tức, vua cho gọi hai cha con chú bé vào cung và ban thưởng rất hậu.

   Hồi đó, nước láng giềng cậy lớn lăm le muốn cướp nước ta. Để dò xem nước ta có người tài hay không, sứ giả nước ấy mang sang một chiếc vỏ ốc vặn rất dài và rỗng hai đầu, đố làm sao xâu được sợi chỉ qua đường ruột ốc.

   Nhà vua lập tức triệu các đại thần vào cung để hỏi ý kiến. Mỗi người bàn một cách. Các ông trạng, các nhà thông thái nghĩ nát óc nhưng cũng đành bó tay. Mà không giải được câu đố hiểm hóc ấy thì mất thể diện quốc gia. Cuối cùng, nhà vua đành mời sứ thần ra nghỉ ở công quán để có thời gian đi hỏi chú bé.

   Từ hôm lãnh thưởng ở kinh đô về, chú bé vẫn hồn nhiên vui đùa, chạy nhảy, đùa nghịch cùng bạn bè trong làng. Khi nghe viên quan mang dụ chỉ của nhà vua đến và trình bày câu chuyện, chú bé liền hát rằng:

Tang tình tang! Tính tình tang Bắt con kiến càng buộc chỉ ngang lưng Bên thời lấy giấy mà bưng Bên thời bôi mỡ, kiến mừng kiến sang Tang tình tang ...

   Rồi chú nói với viên quan nọ:

   - Cứ làm theo cách ấy là xâu qua được ngay!

   Viên quan mừng lắm, vội về tâu vua. Nhà vua và cả triều đình hân hoan, sung sướng khi thấy con kiến đã kéo được sợi chỉ qua đường xoắn ốc trước con mắt ngạc nhiên, thán phục của sứ thần nước láng giềng.

   Sau đó, nhà vua phong tặng chú bé chức Trạng nguyên, lại truyền xây cho chú một dinh thự nguy nga trong cung để khi có việc cần, vua gặp gỡ hỏi ý kiến chú cho tiện. Với trí thông minh lạ thường, chú bé đã giúp nhà vua rất nhiều việc có ích cho đất nước.

 

 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng bạn bè học sinh cả nước, đến LAZI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo