Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Câu chuyện xúc động mà em đã chứng kiến

câu chuyện xúc động mà em đã chứng kiến
 

2 trả lời
Hỏi chi tiết
426
6
1
Mai Hương
03/12/2020 10:36:09
+5đ tặng

Suốt mấy tuần qua, xem buổi truyền hình nào, đọc tờ báo nào, tôi cũng thấy liên tục đưa tin về tình hình lũ lụt ở miền Trung. Đồng bào các tỉnh Phú Yên, Bình Định, Quảng Nam, Quảng Ngãi liên tục hứng chịu con thịnh nộ của trời đất. Hết bão lớn rồi lại đến ngập lụt, sạt lở, lũ quét. Biết bao con người đang phải chịu cảnh màn trời chiếu đất hết sức cơ cực. Những ngày qua, cũng đã có biết bao tấm lòng tình nghĩa thể hiện tinh thần “lá lành đùm lá rách” hướng về miền trung ruột thịt của người dân Sài Gòn khiến tôi vô cùng xúc động. Nhiều thanh niên đã không quản ngại khó khăn, tích cực kêu gọi cộng đồng quyên góp cứu trợ. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ những khuôn mặt ấy.

Hôm ấy là ngày chủ nhật, tôi cùng mẹ ra chợ. Trong khi chờ mẹ mua một vài thứ ở hàng rau quả, tôi nhìn thấy ở phía trước cổng chợ có mấy anh chị thanh niên và mấy bạn thiếu niên đeo khăn quàng đỏ. Họ đứng thành nhóm, phía trước cổng chợ. Một chị trong số họ, có khuôn mặt rất xinh xắn. Mấy cô bác đi chợ đứng lại, hướng về phía chị thanh niên áo xanh có khuôn mặt xinh xắn đang nói:

– Thưa bà con cô bác, chúng cháu là nhóm tình nguyện viên cứu trợ của Thành đoàn Thành phố. Xin bà con cô bác dành chút ít thời gian. Cơn bão vừa qua đổ bộ vào miền trung đã gây ra hậu quả nặng nề. Đồng bào các tỉnh từ Phú Yên đến Quảng Trị đang gồng mình chống lũ, tình cảnh hết sức thảm thương. Nhiều bà con mất hết nhà cửa. Vì tinh thần lá lành đùm lá rách, một miếng khi đói bằng một gói khi no, mong cô bác góp chút ít vào quỹ cứu trợ đồng bào vùng lũ lụt. Mỗi người một ít, góp ít thành nhiều. Số tiền góp được dùng mua nhu yếu phẩm. Sáng mai, đoàn chúng cháu sẽ khởi hành cứu trợ đồng bào miên trung ngay ạ.

Ánh mắt chị long lanh, nhìn mọi người cầu khẩn. Không ai bảo ai, các cô bác có mặt hôm ấy lặng lẽ xếp hàng quyên góp ủng hộ. Mẹ tôi cũng bước tới, nhét qua khe hở chiếc hộp gỗ mấy tờ giấy bạc. Tôi không biết là bao nhiêu. Chị thanh niên áo xanh rối rít cảm ơn mọi người.

Lúc ấy ngay bên cạnh tôi, có một người phụ nữ quần áo trông rất diện, đang cúi xuống mua hàng. Có lẽ mặc cả không xong một món gì đấy, bà ta đứng thẳng dậy, toan đi thì chị thanh niên áo xanh nhanh nhảu nói:

– Cô ơi, xin cô đóng góp cứu trợ đồng bào bị lũ lụt với ạ.

Đôi mắt bà ấy chợt sầm xuống, lầm bâtm có vẻ bực dọc:

– Lại đóng góp nữa!

Rút một tờ hai mươi ngàn từ xấp tiền đang cầm trên tay, bà ta bực dọc nhét nó vào cái hộp quyên góp. Rồi hướng về mấy người xung quanh, bà ta như phân bua:

– Thật là như mắc nợ. Nào là góp ở phường, nào là đóng ở cơ quan, rồi quỹ từ thiện, quỹ khuyến học, quỹ môi trường, rồi đến quỹ hội phụ nữ… sức mấy mà chịu nổi! Thôi thì cũng góp với quyên đi cho rồi!

Chị thanh niên như sững người, mặt ngơ ngác. Chị khẽ nở cười gượng gạo cảm ơn mà tự nhiên hai mắt lại hoe hoe. Phải một lát sau chị mới lấy lại vẻ tự nhiên. Đúng lúc ấy, một em gái nhỏ không biết từ đâu chạy đến bên chị. Em bé đưa vào tay chị một tờ hai mươi ngàn và nói:

– Chị ơi! Đừng buồn nghe chị. Chị cho em đóng góp với nhé! Nhưng em chỉ có hai mươi ngàn thôi, nhận cho em đi nghe chị!     ;

Chị thanh niên sung sướng nhìn em bé. Một tay xoa lên tóc em bé, chị nói:

– Chị nhận chứ! Món tiền này tuy nhỏ nhưng ý nghĩa thì rất lớn đây!

Được chứng kiến hai sự việc trái ngược nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi thấy lòng bâng khuâng khó tả. Quyên góp, giúp đỡ người khốn khó là một việc làm tốt đẹp. Một người vì mọi người. Em nhỏ kia quả là có tấm lòng tốt đẹp. Dù chỉ có những đồng tiền ít ỏi, em cũng dành cho người đang khó khăn hơn mình. Hành động ấy thật đáng khen ngợi. Còn người phụ nữ kia, dù khá giả nhưng lòng dạ hẹp hòi, không những góp ít mà trong lòng cũng không có từ tâm. Ai cũng có một lòng tự trọng và chẳng ai muốn xin ai cái gì. Chỉ khi trong nghịch cảnh, con người mới cần đến. Làm ơn là tích phước đức cho mình, cứu người trong lúc nguy nan là tự giúp mình về sau. Bởi thế, chớ vì tiếc một chút đóng góp nhỏ mà bỏ mặc người khác trong hoạn nạn, gian lao.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
3
Kiên
03/12/2020 10:37:33
+4đ tặng

     Trong cuộc sống em đã được chứng kiến rất nhiều câu chuyện cảm động. Đó là những chuyện gợi lên tình thương yêu và sự đùm bọc của con người. Nhưng có lẽ chuyện làm em cảm động nhất lại đến từ một lần em được chứng kiến tình thương yêu của mẹ con bầy chim sẻ.

     Ngày xưa, lúc em còn học lớp ba, em ham chơi lắm. Trò gì của lũ trẻ ở nông thôn em cùng đều biết cả nhưng trò mà em và anh Tùng (anh trai của em) thích nhất là trò bắt những đàn chim sẻ về nuôi. Nuôi để làm gì ư? Chẳng để làm gì, chỉ nuôi cho thích. Thú thực đã không ít lần mải vui em đã bỏ đói khiến những con chim sẽ chết thật là tội nghiệp.

     Hôm ấy không biết thế nào mà chỉ sau mỗi buổi trưa anh Tùng đã mang về cho em hai chú chim non vừa mọc xong lông cánh. Hai chú chim non rìa mỏ còn vàng rộm, đúng đến lúc tập chuyền trông đến là thích mắt. Em bắt hai chú chim non đem thả vào lồng nhưng chúng cứ bay loạn xạ và kêu nháo nhác. Hơn một ngày chúng chẳng chịu ăn gì, cứ vỗ cánh phành phạch và tìm đường trốn chạy trong tuyệt vọng. Hình như một chú chim đã bắt đầu mệt mỏi, nằm im ở góc lồng, mắt lim dim. Dỗ chúng ăn mãi không được, em tức quá bỏ đi chơi. Buổi tối đi chơi về muộn em cũng chẳng để ý. Ăn cơm xong em leo lên giường ngủ sớm. Sáng hôm sau tỉnh dậy em thấy ngại vô cùng. Hình như hai chú chim non đang hấp hối, nhưng biết làm sao bây giờ, chỉ còn mười lăm phút nữa là vào giờ học.

 

     Buổi học hôm ấy thật dài. Trên đường về, em tin chắc hai chú chim non đã chết. Nhưng không ở trong lồng kia hai chú chim non đang nhảy nhót, ở trong lồng em còn thấy có con cào cào bị ăn dở dang. Chưa kịp hiểu tại sao thì em lại thấy một chú sẻ già cứ chao đi chao lại trên đầu, miệng kêu ríu rít. Em chợt nghĩ ra chắc đó là chim sẻ mẹ.

     Buổi chiều em cho hai chú chim ăn nhưng chúng lại không ăn và chỉ vỗ cánh bay phành phạch. Sáng bôm sau em lại đến trường và lại thấy hai chú chim non đang chờ chết. Nhưng kỳ lạ! Buổi trưa về hai con chim sẻ lại khoẻ mạnh rất giống hôm qua và ở trên kia chim sẻ mẹ vẫn kêu rối rít như giận dỗi như van lơn. Em bắt đầu hiểu chuyện. Lũ chim non quyết định không ăn bởi nếu không được tự do, chúng thà chịu chết còn hơn. Còn chim sẻ mẹ, một mặt dỗ dành an ủi các con, mặt khác cứ ríu rít kêu cầu mong em thả bầy con của nó. Khi đã hiểu ra, em quyết định mở cánh cửa lồng. Ba mẹ con đàn chim sẻ bay tung nhưng còn lộn qua lộn lại ba vòng trước khi bay mất không bao giờ trở lại.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo