biểu cảm về bà của em
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Gia đình là nơi vô cùng thiêng liêng là tổ ấm che chở cho mỗi chúng ta khi chúng ta mệt mỏi vấp ngã trên đường đời thì gia đình là nơi chúng ta có thể quay về tìm sự bình yên. Gia đình là nơi có những người luôn yêu thương dành cho chúng ta những tình cảm vô cùng sâu sắc. Đó là những người thân thiết nhất với chúng ta. Nơi có tình mẫu tử, tình phụ tử to lớn. Trong gia đình tôi có năm thành viên tất cả. Bao gồm ba mẹ và anh em chúng tôi. Nhưng, người tôi luôn dành cho mọi sự kính trọng người thân thiết nhất với tôi chính là bà nội của tôi.
Bà nội tôi không phải là người sinh ra tôi, không nuôi lớn tôi bằng những dòng sữa ngọt ngào mát trong nhưng bà lại nuôi dưỡng tâm hồn tôi bằng tình yêu thương bao la như trời biển vậy. Những kỷ niệm giữa tôi và bà luôn gắn bó với nhau những lúc tôi gặp khó khăn trong cuộc sống, trong học tập tôi đều chạy về thật nhanh xà vào vòng tay ấm áp của bà, để được bà cho những lời khuyên chân thành, thấu đáo nhất.
Tuổi thơ của tôi gắn liền với bà, bởi khi tôi còn nhỏ ba mẹ phải đi làm xa em gái tôi lúc đó còn chưa được ra đời chỉ có hai bà cháu tôi sống với nhau. Những lúc tôi bị ốm, đau bụng sốt, chỉ một mình bà chăm sóc tôi. Những đêm trắng bà thức để trông nom tôi, khiến tôi không thể nào quên được
Rồi ba mẹ tôi được chuyển công tác về gần nhà, tôi cũng cũng có thêm em gái cả gia đình quây quần bên nhau nhưng tình cảm tôi dành cho bà vẫn không bao giờ có thể nào quên được. Tôi lớn dần lên theo thời gian, nhưng bà cũng già đi nhiều theo thời gian. Những nếp nhăn nheo trên khuôn mặt bà ngày càng nhiều hơn, cái lưng ngày một còng xuống sát gần mặt đất, nhìn cái dáng còng còng của bà lòng tôi cảm thấy xót xa. Nhưng hôm thời tiết trở lạnh bệnh đau nhức xương khớp của bà lại tái phát làm cho bà tôi bị đau cả đêm không ngủ được. Tôi thường ngủ cùng bà nên những lúc bà khó ngủ tôi biết liền. Tôi thường đấm lưng bóp chân cho bà những lúc ấy tôi thấy bà vui lắm.
Mái tóc của bà tôi ngày càng bạc nhiều hơn, số lượng tóc trắng nhiều hơn tóc đen, thân hình bà gầy guộc, xanh xao bởi những năm tháng tuổi trẻ bà thức khuya dậy sớm. Ba tôi thường nói hồi trẻ bà tôi là người vô cùng vất vả chồng đi bộ đội một mình bà tôi vừa là cha vừa làm mẹ chăm sóc bốn người con thơ. Bà tôi vẫn hoàn thành việc nước lẫn việc nhà để ông tôi hoàn thành nhiệm vụ với Tổ Quốc.
Tôi thương nhất ở bà là làn da rám nắng làn da ngăm ngăm một nắng hai sương tần tảo để chăm sóc đàn con thơ ngây, rồi lớn lên lại chăm sóc các cháu trưởng thành. Đôi bàn tay gầy guộc kia nhưng lại có thể làm nên nhiều kỳ tích, làm nên biết bao việc phi thường.
Giọng nói của bà tôi khàn khàn với nụ cười móm mém bởi hàm răng bà tôi nhiều cái lung lay và gãy dần, bà tôi có khuôn mặt tròn của những người phụ nữ xưa, toát lên sự phúc hậu. Tóc bà tôi được búi ở đằng sau hoặc quấn khăn mỏ quạ màu đen. Trông bà tôi đúng là một người phụ nữ của những năm tháng chế độ cũ chịu nhiều mưa nắng thời gian.
Bà nội tôi năm nay ngoài bảy mươi tuổi, nhưng không lúc nào bà thích ngồi chơi hưởng an nhàn, bà chăm sóc vườn rau, trồng thêm mấy cây cải rồi vài luống xu hào, bắp cải… Bà cũng chăm sóc một đàn gà vô cùng béo tốt. Nhiều lần ba mẹ tôi không cho bà làm việc nhưng bà bảo "Ở không thấy người nó yếu đi", chính vì vậy bà cứ tìm việc để làm.
Mỗi tối tôi thường ngủ cùng bà những đêm tôi khó ngủ bà thường kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, không thì bà lại xoa lưng, cho tôi ngủ. Tôi cứ thế lớn dần lên trong đôi bàn tay chăm sóc ấm áp của bà. Tôi cảm thấy bà là cả một khoảng trời tuổi thơ của của tôi. Những câu chuyện về chàng trai Thạch Sanh, Sọ Dừa, hay Tấm Cám cứ theo vào giấc mơ của tôi tạo thành một thế giới cổ tích vô cùng muôn màu muôn vẻ.
Bà lúc nào cũng gần gũi bên tôi, chăm sóc tôi từng miếng ăn giấc ngủ, cho tôi cả một vùng trời bình yên, cho tôi cả một tuổi thơ ngọt ngào yên bình. Tôi được hưởng trọn vẹn tình yêu của bà. Nhưng rồi một ngày bà không thể nào tiếp tục ở bên tôi nữa, bà tôi qua đời sau một thời gian ngắn đau ốm bạo bệnh. Tôi cảm thấy mình mất đi một điều gì đó vô cùng ý nghĩa lớn lao nhất trong cuộc đời này.
Những lúc tôi có chuyện gì tức giận hay chuyện buồn tôi không còn ai để chạy về khóc ấm ức trong vòng tay che chở của bà, để được bà cho những lời khuyên, những câu động viên hoặc chỉ là một cái xoa đầu cười móm mém nhưng lòng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tôi vẫn thường nhìn vào bức di ảnh của bà mà trò chuyện mỗi ngày những lúc như vậy tôi lại ước ao có thể chạm vào người bà một lần, chỉ một lần tôi, cho tôi hưởng trọn cái ôm ấm áp của bà. Nhưng tôi biết là không được nữa rồi, tôi chỉ có thể ở trong mơ gặp bà mà thôi.
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |