Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Từ nội dung bài thơ ánh trăng em hãy trình bày suy nghĩ của em về lối sống ẩn nghĩa thủy chung của con người Việt nam

Từ nội dung bài thơ ánh trăng em hãy trình bày suy nghĩ của em về lối sống ẩn nghĩa thủy chung của con người Việt nam 

2 trả lời
Hỏi chi tiết
398
1
0
Đỗ Chí Dũng
06/12/2020 20:52:20
+5đ tặng

Như là một nỗi nhớ, một kỉ niệm đã từ lâu lại hiện về trong kí ức của nhà thơ Nguyễn Duy, Ánh trăng có phải là dòng cảm xúc từ quá khứ đến thực tại này chăng? Có cái gì đó như một nỗi ám ảnh đột ngột hiện về khiến nhà thơ giật mình. Những ý nghĩa sâu kín, Ánh trăng là nỗi niềm rất rộng của Nguyễn Duy mà ta phải đi tìm.

Ta nhận thấy trong bài thơ của Nguyễn Duy một niềm xúc cảm như bất chợt, bàng hoàng khi nhận ra sự hiện diện của người bạn tri kỉ - ánh tráng sau những tháng năm quên lãng. Đó cũng là lời thầm nhắc của nhà thơ về thái độ sống ân nghĩa thủy chung cùng quá khứ.

Đời người dù có đi đâu về đâu cũng không bao giờ xa vầng trăng tình nghĩa. Trăng trên bầu trời như người bạn sẵn sàng cùng ta sẻ chia tâm sự. Có lẽ vì thế mà đối với mọi người, vầng trăng là tri kỉ. Với Nguyễn Duy cũng vậy:

Hồi nhỏ sống với đồng

Với sông rồi với bể

Hồi chiến tranh ở rừng

Vầng trăng thành tri kỉ

Vầng trăng gắn bó với nhà thơ từ hồi nhỏ cho tới lúc chiến tranh ở rừng. Đó là một khoảng thời gian dài, đủ để xây đắp một tình cảm vững bền. Không phải dễ dàng gì mà người ta coi nhau là tri kỉ, vậy mà chính nhà thơ đã thừa nhận: vầng trăng thành tri kỉ. Điều này chứng tỏ đôi bạn ấy đã có sự sẻ chia, thấu hiểu và đồng điệu. Thời gian thật dài mà Nguyễn Duy chỉ gói gọn trong bốn dòng thơ ngắn gọn. Ta tưởng như có một nỗi lòng đang rưng rưng xúc động ẩn hiện trong lời thơ, chỉ chực trào lên. Phải chăng đây là những dòng hồi tưởng? Gói gọn cả một trời kỉ niệm trong những dòng thơ, Nguyễn Duy như cố giấu nỗi xúc động trong lòng mình.

Nhưng tấm lòng ấy vẫn dạt dào. Nó chưa thể vội vàng quay lưng với quá khứ đẹp đẽ:

Trần trụi với thiên nhiên

Hồn nhiên như cây cỏ

Ngỡ không bao giờ quên

Cái vầng trăng tình nghĩa

Con người ấy đã sống hết lòng với thiên nhiên, chân thành và thắm thiết. Đối với thiên nhiên, con người cũng như cây cỏ là những người bạn không thể tách rời. Từ ngờ như một điểm nhấn, một dấu hiệu đặc biệt. Nó gợi cho ta suy nghĩ về những điều còn chưa nói. Từ ngỡ như một lối rẽ đưa ý thơ đi theo một lối khác. Đó là giá trị của ngôn từ trong Ánh trăng, là tài năng của tác giả trong cách thể hiện mà ta không dễ gì nhận được ra.

Chiến tranh qua đi, hoà bình lập lại, cũng như nhiều chiến sĩ khác, Nguyễn Duy trở về nhưng không phải về với sông, với đồng, với bể mà là về với thành phố tấp nập, đông vui. Sống trong bình yên, đủ đầy với: ánh điện, cửa gương, người ấy dần quên đi người bạn tri kỉ hôm nào. Và không biết tự bao giờ trăng đã thành người dưng:

Từ hồi về thành phố

Quen ánh điện cửa gương

Vầng trăng đi qua ngõ

Như người dưng qua đường

Ánh trăng bị lu mờ bởi ánh điện chiếu rọi. Vầng ánh sáng ấy vẩn hiện hữu bên ta, vẫn đồng hành từng bước bên ta vậy mà giờ đây ta lại vô tình, hờ hững. Có lẽ vầng trăng cũng biết đau, biết khóc khi trở thành người dưng qua đường. Vẫn là vầng trăng hồi nhỏ, vầng trăng lúc ở rừng nhưng sao ta lại không nhận ra? Lẽ nào ta đã lãng quên quá khứ, quên đi những năm tháng chiến đấu trường kì của dân tộc. Câu thơ không trực tiếp bộc lộ cảm xúc nhưng sức ám ảnh lại vô cùng mạnh mẻ.

Khổ thơ thứ tư là một bước ngoặt trong dòng diễn biến của thời gian, sự việc, để từ đó tác giả bộc lộ nỗi niềm của mình một cách rõ ràng hơn:

Thình lình đèn điện tắt

Phòng buyn-đinh tối om

Vội bật tung cửa sổ

Đột ngột vầng trăng tròn

Trăng vẫn luôn toả sáng nhưng chỉ khi đèn điện tắt ta mới thực sự cảm thấy ánh trăng thật tuyệt vời. Khi không gian tối om, con người mong chờ ở một thứ ánh sáng mới! Và khi nhìn thấy ánh trăng thì con người đột ngột nhận ra người bạn tri kỉ: vầng trăng tròn. Hai từ láy thình lình, đột ngột thể hiện sự bất ngờ, ngẫu nhiên của cuộc tri ngộ. Hoàn cảnh gặp gỡ đó càng khiến nhà thơ bàng hoàng.

Nhìn lên trăng mà lòng tràn ngập niềm xúc động. Những kỉ niệm một thời tưởng như đã xa vắng nay lại trở về:

Ngửa mặt nhìn lên mặt có cái gì rưng rưng như là đồng là bể như là sông là rừng Không phải là ngửa mặt nhìn lên trăng mà là ngửa mặt nhìn, lên mặt vì với Nguyễn Duy lúc này, trăng đích thực là một con người có gương mặt, có ánh nhìn và tâm trạng. Chính nhà thơ cũng không rõ mình đang nghĩ gì, chỉ biết rằng có cái gì rưng rưng. Có thể là đôi mắt rưng rưng hay có thể là sự thức dậy của tâm hồn con người. Một cảm giác vừa như buồn vui, vừa như mừng tủi trào lên trong lòng đôi bạn. Khoảng trời xưa hồi sinh, đưa Nguyễn Duy trở về với năm tháng đã qua cùng với sông, với đồng, với xừng... Nhà thơ tiếc nuối quá khứ, khao khát mong gặp lại cảm giác thân thuộc ngày xưa.

Như một người bạn ân nghĩa thuỷ chung, vầng trăng vẫn trong sáng, tròn đầy phúc hậu:

Trăng cứ tròn vành vạnh

Kể chi người vô tình

Ánh trăng im phăng phắc

Đủ cho ta giật mình.

Không trách móc hờn giận sự tình của con người, ánh trăng vẫn lặng lẽ soi bước ta đi. Trăng hiền hoà và bao dung như chính đồng bào, dân tộc ta vậy. Nỗi mặc cảm khiến nhà thơ phủ nhận chính mình: kể chi người vô tình. Không hẳn là con người vô tình, hờ hững với những gì của quá khứ. Có chăng là do cuộc sống còn đang trong quá trình xây dựng với những lo toan bộn bề chi phối nhiều suy nghĩ của chúng ta. Quá khứ chỉ đi vào tiềm thức lặng yên chứ nó đâu có mất đi. Vì thế mới có cái giật mình cửa Nguyễn Duy ở câu thơ cuối. Phải chăng đó cũng là cái giật mình của chính chúng ta khi nhận ra được sự đánh thức từ Ánh trăng của Nguyễn Duy?

Bài thơ ra đời khi đất nước đã hoà bình. Những tháng ngày chiến đấu gian khổ của người chiến sĩ Nguyễn Duy đã không còn. Trong thời gian này tác giả là đại diện thường trú báo Văn nghệ tại Thành phố Hồ Chí Minh. Nhưng không vì thế mà Ánh trăng mất đi vẻ đẹp chân thực của mình. Dường như chẳng bao giờ Nguyễn Duy không mang trong mình nỗi niềm hướng về quá khứ, hướng về cội nguồn. Nó cho thấy một thái độ sống đẹp đẽ, thuỷ chung. Không chỉ có vậy, bài thơ Ánh trăng còn như một lời nhắn nhủ sâu kín, nhẹ nhàng: hãy sống và lao động hết mình nhưng đừng bao giờ phủ nhận quá khứ của dân tộc.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
:((((
06/12/2020 20:54:32
+4đ tặng

Trăng luôn là một đề tài khơi gợi được nguồn cảm hứng bất tận của rất nhiều các nhà thơ như: Tản Đà, Hồ Chí Minh… Và nhà thơ Nguyễn Duy cũng không phải là trường hợp ngoại lệ. Với hình ảnh trăng cùng lời thơ mộc mạc chân tình của mình, nhà thơ Nguyễn Duy đã kể cho ta nghe câu chuyện về mối quan hệ giữu trăng và ta qua bài thơ Ánh Trăng.

Bài thơ là câu chuyện về mối quan hệ giữa ta – người vô tình và trăng – người bạn tình nghĩa. Ngay từ đầu bài thơ tác giả đã đưa ta ngược chiều về quá khứ theo dòng hồi ức xa xăm của nhân vật về trăng:

Hồi nhỏ sống với đồng

với sông rồi với bể

 hồi chiến tranh ở rừng

Vầng trăng thành tri kỉ

Có thể thấy nhân vật trữ tình ở đây đã trải qua một tuổi thơ êm đềm nơi quê hương thanh bình với đồng ruộng, sông, bể, … Đặc biệt những kí ức tuổi thơ đó lại gắn liền với người bạn tri kỉ là trăng. Cho tới khi trở thành người lính thì trăng và người vẫn gắn bó bên nhau. Trăng dõi theo từng bước chân người lính; trăng soi tỏ đường đi hành quân; trăng làm bạn lắng nghe bầu tâm sự nhớ nhà, nhớ quê hương của người lính; trăng là đông lực là niềm động viên người lính chắc tay sung bảo vệ biên cương… Người thấu hiểu trăng và trăng thấu hiểu người. Người và trăng nương tựa nhau, trao cho nhau tình cảm như người thân gắn bó.

 

Từ sự gắn bó mật thiết đó ta cứ ngỡ rằng dù vạn sự đổi thay, dù đi đâu về đâu thì tình cảm giữa người và trăng đó vẫn không bao giờ chuyển dời:

ngỡ không bao giờ quên

cái vầng trăng tình nghĩa

Ấy vậy mà khi hoàn cảnh sống thay đổi, khi chiến tranh chấm dứt, con người ta trở về với cuộc sống nơi thành thị, quen với ánh điện lúc lúc nào cũng rực rỡ, quen với cửa gương bóng loáng thì đồng thời cũng là lúc người ta lại lãng quên vầng trăng ngày nào. Vầng trăng vẫn là vầng trăng của ngày xưa nhưng con người bây giờ đã khác rồi. Bởi quen với ánh đèn thành phố mà trăng đối với người bỗng trở thành xa lạ:

Vầng trăng đi qua ngõ

như người dưng qua đường

 



 

Nếu như ở trên ta đang cảm động bởi một tình cảm gắn bó bền chặt không gì lay chuyển thì tới đây ta như bị choáng váng bởi sự đổi thay nhanh đến ngỡ ngàng, tê tái. Câu thơ dửng dưng-lạnh nhạt-nhức nhối đến lại thường. Khiến cho con người ta cảm nhận được sự bội bạc, nhẫn tâm đang xảy ra. Những con người bị giá trị vật chất cuốn đi, con người quên đi những giá trị tinh thần và sự quan tâm đến nhau. Người lính đã quên những kỉ niệm, những tình cảm gần gũi với người bạn tri kỉ. Và rồi người lính chỉ bừng tỉnh chợt nhận ra khi:


Thình lình đèn điện tắt

phòng buyn đinh tối om

vội bật tung cửa sổ

đột ngột vầng trăng tròn

Tác giả đã đưa nhân vật trữ tình vào một tình huống bất ngờ, từ “thình lình” đã diễn tả được điều đó. Đó chính là tình huống khi thứ ánh sáng hào nhoáng kia bỗng vụt tắt. Và theo như phản xạ tự nhiên con người ta sẽ tìm một thứ ánh sáng thay thế, người lính vội bật tung ô cửa sổ. Lúc này, trăng và người đã gặp nhau tình cờ, đột ngột. Chính vì sự gặp gỡ đột ngột ấy đã khơi lên những kí ức bị quên lãng của người lính:

Ngẩng mặt lên nhìn mặt

Có cái gì rưng rưng

Như là đồng là bể

Như là sông là rừng

Khi người đối diện với trăng, trăng nhắc người nhớ về thời thơ ấu, về thời gian khổ chiến tranh ở rừng. Những kí ức khiến con người ta thấy “rưng rưng”, một xúc cảm khó tả khôn nguôi khi con người ta tìm lại được kỉ niệm của chính mình. Nhưng sau xúc cảm đó lại là một tâm trạng khác:

Trăng cứ tròn vành vạnh

kể chi người vô tình

ánh trăng im phăng phắc

đủ cho ta giật mình.

Trăng vẫn vẹn nguyên là trăng của ngày nào, trăng không thay đổi, trăng xuất hiện với dáng vẻ cũ vẫn mang trọn đầy nghĩa tình. Trăng vẫn đợi người không một lời oán trách, than vãn nhưng chính sự im lặng của trăng lại như nghiêm khắc nhắc nhở về sự vô tình của người. Điều đó đã khiến cho người “giật mình”, có vẻ như tòa án lương tâm đang buộc người phải tự vấn về chính mình, giật mình trước sự im lặng của người bạn tri kỉ năm nào…


Từ một câu chuyện riêng giữa người lính và ánh trăng nhưng nhà thơ Nguyễn Duy muốn thông qua đó nhắc nhở tất cả chúng ta về lối sống ân nghĩa thủy chung. Bài thơ Ánh trăng là một bài học nhẹ nhàng mà giàu triết lí nhân sinh đi vào lòng người và để lại dấu ấn in sâu.

 



 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo