Thế là tôi thoát khỏi cái móng vuốt sắc nhọn của ông Miu mập kia. Suýt nữa thì tôi đã bị ông ấy xơi đi rồi. Thật tội nghiệp cho bản thân tôi vì một lỗi lầm là hay kiêu ngạo và phá phách mọi người. Có lẽ tính nghịch ngợm của tôi đã lọt vào tai ông Bụt nên tôi đã bị trừng phạt là biến thành chú chuột với thòi gian là ba ngày.
Từ một cô bé xinh đẹp tôi biến thành một con chuột xấu xí và bẩn thỉu. Nằm trong hang, bóng tối bao trùm nhìn chẳng thấy vật gì, tôi run lên vì buốt giá. Tôi nghĩ lại và ân hận về những việc mình đã làm, chỉ mong sao thời gian trôi nhanh để trở lại thành người. Tôi từ từ bỏ ra ngoài, nhìn xung quanh không có vật gì, tôi bò nhanh hơn cho đến một bụi tre hình như có tiếng kêu “chút chít” của các bạn chuột đâu đây. Tôi đến gần và cùng làm quen vối các bạn, các bạn ấy ngõ ngàng nhìn tôi. Tôi kể về thân thế của mình cho các bạn nghe và các bạn cũng tự giới thiệu vổi tôi. Như vậy, tôi đã kết bạn với chúng, rủ nhau cùng đi kiếm ăn. Đi được một đoạn dài bỗng dưng có một con mèo từ đâu lao tới làm chúng tôi hốt hoảng chạy tứ tung, các bạn ấy chạy về hưống nào tôi cũng không biết vì tôi đã lọt vào một cái cống to. Dưới đó nước thì đen kịt, bọt nổi cũng chuyển thành màu đen với một mùi hôi khó chịu, tôi bám vào một thanh sắt nhỏ, nhưng biết làm sao bây giờ vì tôi đã thành một con chuột rồi. Tôi tìm đưòng thoát ra ngoài và trở về hang. Nằm trong hang suốt ngày, bụng đói cồn cào mà chẳng dám đi ra ngoài. Một ngày cũng trôi qua và màn đêm đã buông xuống, tôi vội vàng bò ra khỏi hang để tìm thức ăn. Đêm nay bình an vô sự. Khi bụng đã no căng, tôi chạy một mạch về hang và ngủ cho đến sáng. Bỗng có tiếng chó sủa và chân nó cứ cào bối mãi hang của tôi. Tôi sửng sốt và biết có người định bắt tôi. Hơảng quá, tôi bò thật nhanh ra cổng. Không còn cách nào, tôi nhảy vọt ra. Tôi đã nhớ ra ngày hôm nay là ngày cuối cùng mà tôi phải làm chuột. Sung sướng quá, tôi cứ mong đến tối đê tôi trở lại thành người. Và, điều đó đã trở thành sự thật. Ông Bụt hiện ra với phép nhiệm màu đã biến tôi trỏ lại thành một cô bé ngày nào. Lời Bụt dặn vẫn còn vang mãi bên tai tôi.
Tôi cảm thấy sung sướng khi được trở lại làm người sau ba ngày phiêu lưu đầy ý nghĩa và đầy mạọ hiểm. Chính vì thế mà tôi càng trân trọng cuộc sống của con người. Tôi mong rằng các bạn đừng kiêu ngạo và phá phách như tôi vậy. Bây giờ, tôi rất ân hận và tự hứa sau này sẽ không như trước nữa. Tôi rất cảm ơn khi các bạn đã nghe câu chuyện của tôi.