Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Em hãy kể lại giọt nước mắt của mẹ

Trg gia đình , mẹ luôn là ng yêu thương gần gũi vs e nhất .những lẫn nhìn thấy mẹ khóc đều gắn vs những kỉ niệm vui buồn trg kí ước thời thơ ấu của e hãy kể lại giọt nc mắt của mẹ

2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
3.953
12
0
Nguyễn Minh Thạch
24/01/2021 15:26:36
+5đ tặng

“Con dù lớn vẫn là con của mẹ

Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”

Mẹ là người đã sinh ra em, nuôi dạy em từng ngày, dõi theo em từng bước đi trên đường đời từ khi sinh ra đến khi trưởng thành. Mẹ là người thân gần gũi nhất của em. Chắc điều này không chỉ đúng với riêng em mà có lẽ nó còn là lời khẳng định của nhiều người.

Mẹ em không xinh đẹp như những người phụ nữ thành phố với những nét đẹp son phấn. Mẹ em có một khuân mặt rám nắng, vầng trán cao, những nếp nhăn của độ tuổi ngoài bốn mươi. Mái tóc dài đen óng, nhẹ nhàng,chưa một vết đốm bạc được mẹ buộc gọn gàng phía sau. Mẹ em có một cái mũi dọc dừa cùng đôi mắt tinh nhanh nhưng ẩn chứa phía sâu bên trong đôi mắt đó là những sự lo lắng. Đó là những nỗi lo cho gia đình, cho con cái, cho tương lai. Mẹ em có hàm răng trắng đều như bắp và một đôi môi mỏng. Bà ngoại em từng nói trước đây bàn tay của mẹ em trắng đẹp vô cùng nhưng vì phải làm nhiều việc nặng nên dần dần bàn tay ấy không còn đẹp như trước mà sần sùi, trai sạn. Hàng ngày, em rất thích được nắm bàn tay ấm áp ấy trước khi đi ngủ. Mẹ có một vóc dáng cân đối nên mẹ mặc bộ quần áo nào em cũng thấy đẹp. Ở nhà, mẹ em thường hay mặc những bộ quần áo giản dị, chỉ khi nào mẹ đi đám cưới hoặc họp lớp, em mới thấy mẹ mặc những bộ đồ thời trang hơn. Em tự ngẫm nghĩ, nếu mẹ được sinh ra, lớn lên và được gả vào nhà giàu có, chắc mẹ em sẽ đẹp và quý phái hơn nhiều.

Mẹ luôn ăn nói nhẹ nhàng với những người xung quanh. Mẹ sống hòa nhã và hay giúp đỡ hàng xóm láng giềng nên được mọi người quý mến. Mẹ cũng thường xuyên tham gia các hoạt động đoàn thể của thôn xóm. Mẹ thường hay tham gia những hội thi “Kéo tay hay làm” của hội phụ nữ xã như: hội thi cắm hoa, hội thi nấu ăn “Gia đình điểm 10”…và luôn dành được những giải cao trong các cuộc thi đó. Em luôn tự hào vì người thân gần gũi nhất của em luôn có một vẻ đẹp bất diệt – vẻ đẹp tâm hồn.

Mẹ em rất tận tụy với công việc. Mẹ nấu ăn rất ngon, trình bày đẹp mắt nhất là những món ăn truyền thống của người Việt Nam. Mẹ thường xuyên dọn dẹp nhà cửa và giữ gìn cho nhà cửa luôn gọn gàng, sạch sẽ. Mẹ rất yêu thương và bao dung em. Mỗi lần em mắc lỗi hoặc bị điểm kém thì mẹ luôn động viên,khuyên bảo em cần cố gắng hơn . Còn khi em được điểm cao trong các kì thi học kì mẹ luôn có những phần thưởng xứng đáng để khích lệ tinh thần em. Mẹ luôn quan tâm, chăm sóc cho em từng bữa ăn, giấc ngủ. Mỗi lần em bị ốm, mẹ lại thức cả đêm ngồi trực bên giường chăm sóc em, canh giấc ngủ cho em. Em vẫn còn nhớ một lần mà em không bao giờ quên được, hôm đó em lao ra khỏi nhà, vội chạy thật nhanh ra bến xe bus kẻo xe đi mất, bỗng thấy tiếng mẹ gọi:

– Con ơi, con đem theo cái ô kẻo nhỡ trời mưa con à!

– Không cần đâu mẹ, trời không mưa đâu – Em trả lời mẹ rồi chạy như lao về phía bến xe trước cái nhìn theo của mẹ.

Thật may là em không bị nhỡ xe, không muộn học. Ngước lên nhìn trời, thấy mặt trời vẫn buông xuống những tia nắng rực rỡ, em nghĩ “Trời nắng chang chang thế này mà mẹ bảo mang ô kẻo mưa, mưa làm sao được…!” Nhưng đúng là thay đổi như thời tiết, trời vừa nắng, ấy vậy mà chỉ chốc lát mây đen ùn ùn kéo đến chả mấy chốc những trận mưa ào ào chút xuống. Đã hết bốn tiết học mà trời vẫn mưa chưa ngớt. Em không thể ra bến xe để bắt xe về. Em nghĩ: “Giờ này ở nhà chắc mẹ lo lắm vì giờ này mình chưa về”. Vừa chợt nghĩ xong bỗng nhiên em nghe thấy tiếng xe máy quen thuộc. Thì ra mẹ đã đi xe máy đến đón em về, em mừng quýnh, leo ngay lên xe và cùng mẹ về nhà. Em ngồi sát và ôm mẹ thật chặt vì lạnh. Hôm ý em đã bị sốt vì cảm lạnh. Mẹ lại là người chạy xe đội mưa đi mua thuốc cho em uống. Đêm ý, mẹ đã thức trắng bên giường em vì em sốt cao quá. Đến sáng tỉnh dậy, em vẫn thấy mẹ ngồi đó đôi mắt mẹ thâm quầng, tay nắm chặt tay em, em chợt nhớ ra việc chiếc ô, giá mà hôm qua em nghe lời mẹ mang theo ô, em đã về nhà bằng xe bus và đã không bị cảm lạnh như thế này. Em nhận ra lỗi của mình, em thì thầm bên tai mẹ “Con xin lỗi vì đã không nghe lời mẹ”. Mẹ vỗ về em: “Không sao, không sao con, con khỏe lại là tốt rồi”. Em chợt hiểu, tình yêu của người mẹ dành cho con là vô tận, không có gì có thể so sánh được và em không thể phủ nhận mẹ là người thân gần gũi nhất của em.

Em rất yêu thương mẹ và luôn tự hào được là con của mẹ. Mẹ luôn là chỗ dựa vững chắc cho em. Em luôn tự hứa với bản thân sẽ cố gắng rèn luyện đạo đức và học tập thật giỏi để sau này trở thành nhân tài giúp ích cho xã hội, cho đất nước và mãi là niềm tự hào của mẹ.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
8
3
Linh Linh
24/01/2021 16:49:18
+4đ tặng

Nhận đề văn “giọt nước mắt của mẹ” mà nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi. Vị mặn mặn chát chát len lỏi theo kẽ môi đi vào miệng làm cổ họng tôi ứ lại. Nước mắt cũng thế này đây ư? Hay còn mặn và chát hơn thế nữa? Bởi nước mắt của mẹ là giọt nước mắt thấm đẫm bao nhiêu năm tháng nhọc nhằn vất vả vì dòng đời mưu sinh, còn các con thơ dại. Cầm đề văn trên tay mà sao nước mắt dưng dưng. Ôi, giọt nước mắt của mẹ!

Bất giác, hình ảnh một người phụ nữ đen đúa, gầy gầy nhưng ánh mắt luôn rực sáng niềm tin yêu và hi vọng lại ngập tràn trong tâm trí tôi. Mẹ tôi đấy. Mẹ không xinh đẹp như bao người khác cùng trang lứa, cũng chẳng mặn mà như những người độ tuổi gần bốn mươi. Mẹ chỉ là mẹ thôi. Thân gầy và đen sạm vì nắng, vì gió. Với tôi, đó mới chính là nét đẹp thực sự. Bởi mẹ không chỉ đẹp tự nhiên mà còn đẹp vì tất cả những gì mẹ đã dành cho tôi và cho gia đình.

Biết bao nhiêu lần mẹ khóc. Người ta kể, ngày sinh tôi ra, mẹ khóc rất nhiều. Khóc từ lúc bắt đầu lên những cơn đau đẻ như trời giáng. Tôi không biết đau đẻ là thế nào, chỉ thấy người ta bảo đau như đau đẻ thì chắc là phải đau lắm. Mà cứ nghĩ tới việc có một đứa bé đang đạp đang xoay trong bụng cũng đủ hiểu là cảm giác đau như thế nào. Rồi cho đến lúc lâm bồn, mẹ gào thét vì đớn đau, nhưng ngay khi vừa nghe tiếng con khóc, nụ cười mẹ vỡ òa trong hạnh phúc. Và lúc ấy, nước mắt mẹ càng giàn giụa hơn, chứa chan hơn. Là nước mắt của niềm vui, của tự hào, rằng mẹ đã chuyển dạ thành công.

Rồi năm tháng qua đi, tôi lớn dần lên theo câu hát ru à ơi của mẹ, của bà. Nhiều lần tôi thấy mẹ khóc nhưng không hiểu vì sao. Mãi cho tới khi lớn khôn rồi, biết nhận thức rồi, tôi mới hiểu, mới thấm thía những giọt nước mắt cay đắng xen lẫn với tủi hổ của mẹ. Một mình mẹ nuôi ba chị em, tôi là cả, hai em lần lượt cách tôi hai tuổi. Bố đi vắng, bà nội sống theo nếp sống phong kiến suốt ngày trì chiết, mắng mỏ mẹ. Khi con bé, tôi chẳng hiểu gì, chỉ thấy bà bảo “mẹ mày chẳng lo được gì cho mày, toàn thân già này lo hết. Mẹ mày suốt ngày chỉ biết đi ngồi lê lắm chuyện”… Tôi nào biết những từ ngữ ấy có ý gì, chỉ nghĩ rằng chắc mẹ xấu lắm nên mới bị bà mắng như vậy. Có những đêm, tôi chợt tỉnh giấc và thấy mẹ đang ôm tôi khóc. Trong suy nghĩ non nớt của một đứa trẻ, tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, và đương nhiên tôi lại chìm vào giấc ngủ ngon lành như thường lệ.

Ngày bố trở về, mẹ bịn rịn với hai hàng nước mắt lã chã. Hẳn là mẹ tủi lắm. Nhưng cũng mừng lắm vì từ đây đã có người chung đôi gánh vác mọi công việc với mình. Nào ngờ, sum họp chẳng được bao lâu, bố qua đời, để lại cho mẹ 3 đứa con thơ còn nhỏ dại cùng một người mẹ chồng phong kiến vô tâm. Một mình mẹ lại gồng gánh bao nhiêu trọng trách. Một mình mẹ vừa làm con dâu lại vừa làm con trai của bà nội. Một mình mẹ vừa làm mẹ mà cũng vừa làm cha của 3 đứa trẻ nhỏ. Một mình sớm hôm lặn lội vất vả. Có những lúc tôi chẳng có cơ hội mà nhìn thấy giọt nước mắt của mẹ nữa. Bởi nó bị lẫn vào mồ hôi, những giọt mồ hôi ướt đầm đìa. Chẳng biết trong đó thấm lẫn bao nhiêu giọt nước mắt của mẹ nữa. Tôi thầm hiểu sự hi sinh vô bờ bến của mẹ.

Đặng Khánh Ly
Lạc đề rồi m ơi

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×