Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
HÌnh ảnh ông đồ hiện lên trong khổ thơ gắn với những buồn bã khôn nguôi. Vẫn trong bức tranh ngày tết, trong không khí xuân rộn ràng nhưng ông đồ xưa đã chẳng còn vui thú thuở nào. Với từ "vẫn" nhà thơ muốn khẳng định sự tồn tại của ông đồ. Nhưng sẽ chẳng còn ở đó là sự náo nức, sự vui tươi. Nỗi buồn dường như bao trùm toàn bộ khổ thơ. Lời thơ của Vũ ĐÌnh LIên "qua đường không ai hay" như một sự chua xót cho tình cảnh ông đồ, cho nét đẹp văn hóa của một thời. Phải chăng cuộc sống hiện đại nên những kỉ vật xưa cũ kĩ ấy đang không còn chút giá trị? Trên trang giấy ấy chỉ có lá vàng. Sắc vàng ảm đạm làm ta thấy thê lương và buồn thương muôn phần. Tủi nhục, đau xót là nỗi niềm của ông đồ, là nỗi đau trong thi nhân. Mưa bụi, lá vàng.. tất cả làm bức tranh thực tại ảm đạm, sầu tủi. Nỗi niềm tiếc thương với ông đồ, với nét đẹp cho chữ ấy vẫn cứ đau đáu trong vần thơ VŨ Đình Liên và trong mỗi chúng ta.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |